Thư Viện Khoa Học Kỹ Thuật

Chương 1282: Cơ thể tiến hoá

“Ta từng hỏi anh Mặc, tuy hắn không nói gì, nhưng dường như đã biết cơ thể của mình có gì đó không ổn. Ta cũng nói muốn kiểm tra cho hắn, nhưng hắn lại dứt khoát từ chối.”
Mặc Nữ hiện đã có ý thức hoàn chỉnh của riêng mình, tình cảm của Tiểu Ngư dành cho Trần Mặc đã được dồn vào đó, cho nên cô cũng có chút lo lắng không yên.
“Phòng y tế, chúng ta mau đưa hắn đến phòng y tế ở trong nhà.”
Tiểu Ngư ôm lấy Trần Mặc, đỡ hắn về hướng phòng y tế. Mặc Nữ không dám lơ là, cũng bám sát theo sau.
“Mặc Nữ, ngươi mau kiểm tra cơ thể cho ông xã, nhanh lên, nhanh lên.”
Tiểu Ngư đặt Trần Mặc ở trên giường bệnh, nơi này cũng được trang thiết bị y tế tân tiến nhất, tất cả đều do Mặc Nữ và Trần Mặc chế tạo.
“Được.” Mặc Nữ đồng ý, sau đó khởi động các thiết bị của phòng y tế.
Tiểu Ngư lui sang một bên, thân thể vẫn còn đang run rẩy vì sợ hãi. Khi nhìn Trần Mặc đang thống khổ ở trên giường bệnh, cô không kiềm được mà rơi nước mắt, khuôn mặt cũng không còn chút huyết sắc nào.
“Các chỉ số sinh mệnh của anh Mặc vẫn đang được duy trì ổn định, thậm chí còn tốt hơn so với trước đó.” Mặc Nữ nói.
“Vậy tại sao ông xã lại bị như vậy?”
Nhìn thấy Trần Mặc chật vật vì đau đớn, Tiểu Ngư như muốn ngã quỵ, đồng thời bất lực đến mức tuyệt vọng.
“Ta không biết, nhưng trước khi anh Mặc chìm vào giấc ngủ, hắn chắc chắn đã biết vấn đề của cơ thể mình, cho nên mới không muốn đi bệnh viện, cũng không cần điều trị. Nếu các thiết bị ở nơi này không có cách nào tìm ra nguyên nhân, bệnh viện ngoài kia cũng không thể làm gì khác.”
Ngữ điệu của Mặc Nữ mang theo một chút nức nở, nếu như cô ấy có tuyến lệ, thì chắc chắn sẽ đang khóc ròng ngay bây giờ.
“Ông xã, ông xã nhất định sẽ không có chuyện gì.” Tiểu Ngư nắm tay Trần Mặc, giống như là đang cầu khẩn.
“Cơ thể của anh Mặc dường như đã thay đổi, các chỉ số sinh mệnh của hắn đã tăng lên.”
Mặc Nữ chợt nhìn thấy cái gì đó, cô vươn tay cởi bỏ quần áo của Trần Mặc, lập tức nhìn thấy những sợi tơ màu vàng mờ nhạt lan tràn khắp khắp nửa người trên của Trần Mặc như những mạch máu, và chúng vẫn đang tiếp tục mở rộng hướng về các ngóc ngách khác.
“Tại sao lại như vậy?”
Cảnh tượng trước mắt khiến cho tâm trạng của Tiểu Ngư đều bể nát, cô không biết Trần Mặc rốt cuộc đang gặp phải chuyện gì.
“Ông xã, ngươi tỉnh, ngươi tỉnh đi.”
“Anh Mặc hình như đang tiến hóa.”
Mặc Nữ mở miệng nói.
Cô ấy có trí tuệ vượt xa người thường, cho nên có thể tìm ra một vài đáp án khả dĩ, dù sao thì Trần Mặc cũng đã từng đề cập đến quá trình tiến hóa của hắn trước đó.
“Đúng vậy, ông xã đang tiến hóa, hắn nhất định sẽ không có chuyện gì.”
Tiểu Ngư dường như đã tìm được bệ đỡ niềm tin, cô bất giác nắm chặt tay Trần Mặc, nhất quyết không chịu buông ra.
Trần Mặc đương nhiên có thể nghe thấy tiếng khóc tuyệt vọng của Tiểu Ngư cùng với âm thanh nức nở của Mặc Nữ, nhưng hắn đang hứng chịu nỗi đau đớn quá lớn, cho nên không thể để ý đến bất kỳ chuyện nào khác.
Trần Mặc cảm thấy chất lỏng màu vàng đang thay thế tủy xương của mình, kết nối với thần kinh và xông thẳng với đại não.
Nếu như hắn có thể nhìn thấy đại não của chính mình, thì nhất định sẽ kinh ngạc khi phát hiện chất lỏng màu vàng hiện đã hoàn toàn chiếm lĩnh bộ phận này, khiến cho mọi tế bào ở nơi đây đều trở nên vàng óng và trong suốt.
Lúc này, theo nhịp đập càng lúc càng nhanh của con tim, chất lỏng màu vàng nương theo mạch máu, lan tràn đến mỗi ngóc ngách ở trên cơ thể Trần Mặc, từng bước biến đổi mỗi một tế bào của hắn.
Không biết trải qua bao lâu, Trần Mặc dần dần mất đi ý thức, bàn tay đang dính chặt vào quả cầu khoa học kỹ thuật đột nhiên được buông lỏng, hắn lập tức ngã xuống nền đất trong Thư Viện Khoa Học Kỹ Thuật.
Mọi thứ bình thường như cũ, phảng phất như chưa từng có chuyện gì xảy ra, điều thay đổi duy nhất chính là màu sắc quả cầu khoa học kỹ thuật.
Ánh sáng vàng óng hoàn toàn biến mất, nói đúng hơn, nó đã chuyển sang màu tím vào lúc này.
Trần Mặc nằm ở trên mặt đất, ánh sáng vàng óng lưu chuyển dưới làn da hắn chậm rãi chìm xuống, khôi phục nước da bình thường.
….
…..
Trần Mặc cũng không biết bản thân mình đã bất tỉnh trong bao lâu, có lẽ là trong khoảnh khắc, cũng có lẽ là rất lâu, nhưng khi vừa mở mắt ra, thứ đập vào mắt hắn là trần nhà màu trắng.
Bên cạnh là Tiểu Ngư và Mặc Nữ.
Lúc này, đôi mắt cười đặc trưng của Tiểu Ngư đã mất đi hào quang, không còn tiêu cự, nước mắt trên mặt vẫn chưa khô, hai con mắt đều sưng vù, bộ dáng tiều tụy đến mức khiến người ta phải đau lòng.
Nhìn thấy Trần Mặc đã tỉnh lại, Mặc Nữ cuối cùng cũng nở nụ cười.
Tiểu Ngư vốn đang bần thần cũng dần dần thức tỉnh, khôi phục sinh khí.
Hai người nhìn nhau không nói gì.
Đôi mắt của Tiểu Ngư trở nên đỏ bừng, nước mắt cũng bắt đầu rơi xuống.
Oa!
Cuối cùng cũng đã bộc phát.
Tiểu Ngư bật khóc thất thanh, nhào vào vòng tay của Trần Mặc rồi ôm chặt lấy hắn.
Tiếng khóc nghẹn ngào của cô khiến cho Trần Mặc không khỏi đau lòng.
“Không sao, không sao đâu.” Trần Mặc vuốt ve tấm lưng của Tiểu ngư, nhẹ giọng trấn an cô.
Nhưng Trần Mặc càng an ủi, Tiểu Ngư lại càng khóc to hơn, thoả thích phát tiết nỗi tuyệt vọng và lo lắng trong lòng mà không hề kiêng kỵ điều gì. Không một ai có thể hiểu được cảm giác tuyệt vọng và bất lực của cô vào thời điểm Trần Mặc xảy ra sự cố.
Mặc Nữ cũng đi đến rồi ngồi xuống bên cạnh Trần Mặc, nhẹ nhàng nắm lấy tay của hắn. Cô hiện đã có cảm xúc, mặc dù không mãnh liệt như của Tiểu Ngư, nhưng trong khoảng thời gian Trần Mặc hôn mê, cô không khỏi áy náy và lo lắng vô hạn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận

admin

Cấp 7

3 tháng trước

emođỉnh quá, tìm bộ này mãi