Thư Viện Khoa Học Kỹ Thuật

Chương 77: Kết cấu ban đầu của trí tuệ nhân tạo? (2)

“Ta khuyên ngươi không nên làm như vậy, mã nguồn của AI này giống như một đứa trẻ sơ sinh. Ngươi vẫn còn chưa xác định tính năng cho nó sao, ngươi phải biết, tính cách của một người chính là điều quan trọng nhất.
“Giống như khi ngươi xây xong một ngôi nhà nhưng vẫn chưa kịp trang trí, sơn sửa bên ngoài. Ngôi nhà nên được trang trí theo phong cách nào, đơn giản, sang trọng hay cổ điển, điều này tốt nhất là ngươi nên tự mình xác định. Nếu để thư viện làm giúp ngươi, e rằng ngươi sẽ không còn thích nó nữa.”
Trần Mặc gật đầu, xem ra hắn đã quá sốt ruột rồi. Có lẽ khi vừa mới hoàn thành kết cấu ban đầu của trí tuệ nhân tạo, hắn đã quá hào hứng nên mới nóng lòng chia sẻ kỹ thuật này với thư viện như vậy. Sau khi được Thư Lão nhắc nhở, Trần Mặc cũng dần bình tĩnh lại.
“Ngươi ra ngoài trước đi, đợi sau khi hoàn thiện rồi hãy chia sẻ kỹ thuật, đến lúc đó sẽ tốt hơn.”
Thư Lão nói.
“Được.”
Trần Mặc gật đầu, đóng sách lại. Sau khi bước ra cánh cổng ánh sáng, hắn mở to hai mắt nhìn chằm chằm màn hình máy tính, có vẻ như hắn sẽ phải mất một khoảng thời gian nữa mới hoàn thành được một AI hoàn chỉnh.
Dục tốc bất đạt.
Trần Mặc lại tiếp tục bắt đầu thiết kế tính năng cho AI.
Sáng sớm hôm sau, Trần Mặc bị mẹ đánh thức từ trong chăn. Hắn đã thiết kế tính năng cho trí tuệ nhân tạo suốt đêm, đến gần sáng mới lên giường nằm.
“Cả nhà dì nhỏ lát nữa sẽ tới, còn có Hân Hân cũng đến nữa. Ngươi đừng có ngủ nướng, mau dậy sớm một chút để cùng nhau ăn cơm rồi đi ra ngoài chơi.”
Trần Mặc xốc lại tinh thần, sau khi đánh răng rửa mặt xong thì được mẹ bí mật nhét cho hắn một bao lì xì.
“Đây là tiền mừng tuổi.”
“Hì hì.”
Trần Mặc nhận bao lì xì, sau đó cười ngốc nghếch.
Hắn vẫn còn nhớ hồi nhỏ mình đã vui như thế nào khi được nhận lì xì. Dù sao thì nhà hắn hồi đó cũng không giàu có gì, tiền mừng tuổi gần như là số tiền hắn có thể nhận được trong một năm. Tuy bây giờ tiền mừng tuổi với hắn chẳng đáng bao nhiêu, nhưng khi được nhận bao lì xì, tâm trạng Trần mặc vẫn vui sướng như xưa.
“Năm mới vui vẻ.”
Nhìn thấy Trần Mặc đi ra, ba Trần cũng nhét cho hắn một bao lì xì.
“Cảm ơn ba.”
Trần Mặc thoải mái nhận lì xì.
Không lâu sau, cả nhà dì nhỏ đã đến. Vợ chồng dượng và dì Trân có một cô con gái lớn duyên dáng đáng yêu là Trương Hân Hân. Khi vừa nhìn thấy Trần Mặc, cô lập tức hưng phấn tươi cười.
“Anh, một năm không gặp mà ngươi lại đẹp trai hơn rồi.”
“Ha ha, ta thích nghe những lời này nha, anh của ngươi thì vẫn luôn đẹp trai như vậy mà.”
Trần Mặc cười nói: “Con nhỏ trước kia hay theo đuôi ta mà nay đã trở thành cô nương xinh đẹp rồi nha.”
“Anh, ta nghe nói mẹ có giới thiệu đối tượng cho ngươi.”
Trương Hân Hân hỏi Trần Mặc, âm lượng vẫn được giữ nguyên. Cô vừa dứt lời, Trần Mặc đã muốn hộc máu. Nhìn dáng vẻ tinh quái của cô nhóc này, hắn có chút bất lực. Tuy nhiên, lời này của cô đã ngay lập tức gợi lên tinh thần cho dì Trân.
“Tiểu Mặc à, mỗi lần để ngươi đi gặp mặt người ta, ngươi đều tìm đủ mọi cách thoái thác. Con gái nhà người ta mãi cũng không gặp được ngươi một lần, hiện tại cũng đã về nhà rồi, cô bé ấy là một cô gái tốt nha.”
Dì Trân nói.
“Dì Trân, chuyện này không thể cưỡng cầu được mà.”
“Vậy thì ngươi tự đi mà tìm, dù sao trông ngươi cũng đẹp trai. Nếu ngươi không tìm được người vừa ý, sau này nếu có dịp, ta sẽ lại giới thiệu cô ấy cho ngươi, nhưng ngươi phải nhanh lên, nếu không người ta có bạn trai mất, dù gì cô bé ấy cũng là một cô nương ưu tú.”
“Ài, vâng ạ.”
Trần Mặc thở phào nhẹ nhõm khi nghe dì Trân từ bỏ ý định.
“Anh, trực giác nói cho ta biết, hình như ngươi có bạn gái rồi đúng không?”
Trương Hân Hân lập tức kề đầu tới, trên mặt còn nở một nụ cười gian.
“Suỵt.”
Trần Mặc ra dấu với Trương Hân Hân, trực giác của cô nhóc này cũng được đó.
“Ngươi sợ dì biết sao?”
Đôi mắt của Trương Hân Hân cong thành hình trăng lưỡi liềm.
“Đợi cô ấy bằng lòng về nhà với ta đã, lúc đó ta sẽ cho mẹ một bất ngờ, ngươi đừng có mà làm loạn đấy.”
“Phí bịt miệng.”
“Con nhỏ này, dám nói chuyện tiền bạc với ta hả?”
Trần Mặc bị dáng vẻ của Trương Hân Hân chọc cười, hắn lấy trong túi ra chiếc bao lì xì mà ba mẹ vừa cho, ngay lập tức đã bị Trương Hân Hân giật mất.
“Tiền lì xì đều là của ta nha.”
“Ngươi năm nay tốt nghiệp cấp ba đúng không? Muốn thi vào trường nào?”
Trần Mặc cũng không lấy lại bao lì xì, chỉ hỏi chuyện.
“Giống ngươi nha, đại học Tân Hải.”
“Có tham vọng đấy, ngươi thi đậu thì ta tặng quà cho ngươi, ngươi muốn cái gì cũng được.”
“Ngươi nói đó nha, nói lời phải giữ lấy lời đó, đến lúc đó ta sẽ đi tìm ngươi rồi gặp mặt chị dâu tương lai luôn.”
Trương Hân Hân hớn hở cười nói. Hai anh em trò chuyện vui vẻ, một lúc sau thì đồ ăn đã chuẩn bị xong, mọi người cùng ngồi vào bàn, bắt đầu bữa ăn đầu tiên của năm mới.
Bạn cần đăng nhập để bình luận

admin

Cấp 7

3 tháng trước

emođỉnh quá, tìm bộ này mãi