Thư Viện Khoa Học Kỹ Thuật

Chương 1583: Soán vị

Các nghị viên trong nghị viện cấp cao thuộc nền văn minh Hắc Đồng đã tề tựu ở một chỗ, bắt đầu đang đọc xem đủ loại báo cáo chiến đấu gửi về từ tiền tuyến.
Tình hình tiền tuyến lúc này rất căng thẳng, nhưng bọn họ lại đang trú ngụ trong tiểu vũ trụ, căn bản không hề lo lắng khói lửa chiến tranh sẽ lan tràn tới tiểu vũ trụ.
Bọn họ chỉ quan tâm cuộc chiến khốc liệt này có gây ảnh hưởng đến gia tộc, thế lực và các đảng phái đứng sau mình hay không, nếu có thì bọn họ sẽ tổn thất không nhỏ.
“Diễm đâu rồi? Tại sao Diễm lại vắng mặt?”
“Hắn ta đã xin nghỉ phép một khoảng thời gian rồi, thậm chí còn cắt đứt liên lạc với tất cả mọi người.”
“Hắn ta có còn muốn đảm nhiệm chức vị tổng tham mưu quân đoàn thứ nhất nữa không? Vào thời kỳ chiến tranh nảy lửa đến nhường này, một tổng tham mưu như hắn lại ung dung nghỉ phép, hơn nữa còn cắt đứt liên lạc với tất cả mọi người? Hắn ta nực cười, cho nên chúng ta cũng nực cười theo sao? Kẻ nào không biết chuyện ắt hẳn sẽ cho rằng hắn ta đã bỏ mạng từ lâu rồi đấy! Siêu thiên hà Minh Lộc hiện đã bị sụp đổ, chẳng lẽ hắn ta muốn nhìn thấy siêu thiên hà Ma Đồng cũng sụp đổ thì mới hài lòng à?”
“Nếu Diễm không muốn làm tổng tham mưu của quân đoàn thứ nhất, thì những người khác vẫn muốn làm.”
“…”
Duy Phu La Vân ngồi trên ghế nghị trưởng, ánh mắt tràn đầy sự tuyệt vọng. Đến giờ phút này, mà những con lợn tham lam trước mặt ông vẫn còn không quên nâng đỡ người của bọn họ, chăm lo cho ích lợi của chính họ.
Nghị trưởng Duy Phu La Vân hiện đã mất hết uy tín sau khi thua trận trước Lôi Đình, cho dù một số tên nghị viên vẫn ra vẻ đồng tình với ông ta, nhưng trong lòng rất khinh thường ông ta, chỉ mong muốn ông ta nhanh chóng rời khỏi chiếc ghế nghị trưởng ngay tức khắc.
Nếu như nền văn minh Hắc Đồng bị hủy diệt trong tay ông ta, ông ta sẽ mãi mãi bị gán cái danh nhục nhã trong lịch sử Liên minh Vũ trụ.
“Nghị trưởng, chúng ta phải chọn một tổng chỉ huy mới được! Chúng ta không thể liên lạc được với Diễm, cũng không có thời gian để chờ đợi.” Một nghị viên nói.
Duy Phu La Vân hờ hững liếc hắn một cái: “Các người có đề cử gì không?”
“Thuân A rất tốt!”
“Đồng Thất cũng giỏi!”
“Năng lực của Palakchi cũng không kém cạnh gì, tổng tham mưu của quân đoàn thứ tư, cũng là một thành viên trong bộ tổng tham mưu chiến lược, ta thấy hắn ta có thể làm được.”
“…”
Các nghị viên lại tranh cãi, nói tới chiến tranh, không ai căng thẳng, giờ đây ai cũng chỉ tranh thủ ích lợi cho phe mình, còn kinh khủng hơn cả chiến trường.
Thần sấc tuyệt vọng bao phủ toàn bộ gương mặt Duy Phu La Vân.
“Ta cảm thấy vẫn nên để Diễm đảm nhận chức tổng chỉ huy thôi.”
Một giọng nói dõng dạc hùng hậu vang lên, ngắt lời tất cả những người đang nhao nhao trong cuộc họp. Các nghị viên đều nhìn ra một phía, thấy được cánh cửa máy móc nặng nề hé mở.
Lúc này, một người đàn ông mang theo bộ dáng tươi cười xuất hiện trong tầm mắt mọi người.
Tất cả mọi người trong hội nghị viện thuộc nền văn minh Hắc Đồng đều bị chấn động, chìm vào suy tư. Đồng Thanh vốn đã bị đưa vào lao tù lỗ đen, thế mà bây giờ lại xuất hiện trước mặt bọn họ.
Tất cả ánh mắt đều đổ dồn về phía Duy Phu La Vân, chỉ duy nhất ông ta mới có thẩm quyền giải thoát Đồng Thanh khỏi lao tù lỗ đen. Nhưng lúc này, Duy Phu La Vân lại tỏ ra rất tức giận, hiển nhiên cũng không lường trước sự có mặt của Đồng Thanh ở nơi đây.
“Ai dám tự tiện cho phép ngươi ra ngoài?” Duy Phu La Vân quát to.
Đồng Thanh bước lên bục phát biểu trong nghị viện, liếc nhìn các nghị viên có mặt tại đây bằng ánh mắt vô cùng sắc bén, khiến cho ai nấy đều không dám nhìn thẳng vào hắn ta.
Sau cùng, Đồng Thanh quay sang Duy Phu La Vân: “Vấn đề này còn quan trọng sao?”
“Đây không phải là nơi mà ngươi nên đến! Lính đâu, mau đưa Đồng Thanh đi mau!” Duy Phu La Vân trở nên thâm trầm, gằn giọng phẫn nộ.
Tuy nhiên, những lính gác trong hội nghị viện lại chẳng nhúc nhích, vẫn đứng yên tại chỗ, căn bản không quan tâm đến mệnh lệnh của Duy Phu La Vân.
“Lính đâu!”
“Ngươi đừng gọi nữa.” Đồng Thanh ngắt lời Duy Phu La Vân: “Nghị trưởng, ngươi cho rằng một tên tội phạm bị giam trong lao tù lỗ đen có thể tùy ý tiến vào một nơi như hội nghị viện thuộc nền văn minh Hắc Đồng sao?”
Duy Phu La Vân nghe xong, con ngươi đen kịt của ông ta liền co rút rồi giãn nở, trong lòng có dự cảm không lành.
“Ngươi có ý tứ gì?”
“Ý tứ rất rõ ràng.” Đồng Thanh nhìn thẳng vào Duy Phu La Vân với ánh mắt sắc bén cùng cực: “Nghị trưởng, ngươi già rồi, nên thoái vị đi thôi.”
“Ngươi muốn soán vị sao?”
Duy Phu La Vân giận tím mặt, những nghị viên khác đều hoảng hốt vì biến cố bất ngờ.
Soán vị luôn là một điểm tối kỵ đối với bất kỳ nền văn minh nào trong vũ trụ, ngay cả trong thế giới động vật phi trí tuệ, thì việc khiêu chiến địa vị thủ lĩnh cũng bao hàm rất nhiều nguy cơ.
Đồng Thanh sở dĩ bị đày đến lao tù lỗ đen, là bởi vì hắn ta dám qua mặt Duy Phu La Vân mà tự tiện sử dụng vũ khí quân sự ở ngôi sao Thạch Cam. Nếu không, thì cho dù hắn ta có giết mười tên Đan đi chăng nữa, thì cũng sẽ không bị trừng phạt nặng nề đến như vậy.
“Tất nhiên là không, ta là muốn ngươi thoái vị trong hòa bình, tạo ra lợi ích cho cả nền văn minh Hắc Đồng.”
Duy Phu La Vân không tức giận mà còn cười to, ông ta không ngờ mình sẽ có ngày bị soán vị, thủ phạm còn là người thừa kế do chính bản thân từng đề bạt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận

admin

Cấp 7

3 tháng trước

emođỉnh quá, tìm bộ này mãi