Thư Viện Khoa Học Kỹ Thuật

Chương 1300: Người ngoài hành tinh đến rồi

“Tiếp theo ngươi muốn đi đâu?” Trần Mặc hỏi.
“Ta lại cảm thấy đói bụng rồi.” Tiểu Ngư ưu sầu nói.
“Muốn ăn cái gì?”
“Không biết… Oẹ…”
Vừa nghĩ đến việc ăn, Tiểu Ngư lại có cảm giác buồn nôn mãnh liệt, bên trong dạ dày như đang dời sông lấp biển, cô lập ôm thùng rác nôn khan hai lần rồi mới hoàn hồn trở lại.
“Về nhà trước đi.”
Trần Mặc đỡ Tiểu Ngư nhanh chóng rời khỏi trung tâm thương mại.
Tiếp theo lại là một trận chiến cam go khác, hiện tại Trần Mặc lại mặt ủ mày chau, hắn cân nhắc mình có nên tìm một loại thuốc trị vấn đề buồn nôn chứng ốm nghén cho Tiểu Ngư hay không, nhưng cứ như thế này thì không được.


Trong không gian bên ngoài hệ mặt trời, một chiếc phi thuyền vũ trụ rất giống với củ cà rốt bất ngờ xuất hiện.
Trong cửa sổ trên đầu tàu vũ trụ, Ransu và Torrel đứng cạnh nhau, quan sát khung cảnh không gian ở bên ngoài không gian, nỗi khiếp sợ vẫn còn lưu lại trên khuôn mặt.
Sắc mặt của những người khác cũng rất khó coi.
Bước nhảy không gian vừa rồi suýt chút nữa xảy ra vấn đề, chẳng ai ngờ điểm nhảy không gian này lại không ổn định như vậy.
Nếu điểm nhảy không gian vừa rồi sụp đổ trong khi họ đang tiến hành nhảy cóc, thì tất cả sinh vật bọn họ bắt được đều sẽ biến thành nguyên tử. Nếu như điểm nhảy không gian phát sinh nhiễu động, thì bọn họ sẽ bị đưa đến một không gian không xác định trong vũ trụ, cuối cùng sẽ bị lạc đường mà chết đi.
Tình huống này gần như tương đương với con thuyền nhỏ ở trên biển bị mắc kẹt bên trong một cơn lốc xoáy.
Đây đều là những rủi ro nhất định trong quá trình thám hiểm vũ trụ, cho nên không phải người nào cũng có thể bước lên phi thuyền rồi du hành vòng quanh trong vũ trụ.
May mắn thay, bước nhảy không gian vừa rồi coi như hữu kinh vô hiểm, bọn họ đã thuận lợi xuất hiện ở đây.
(*) Hữu kinh vô hiểm: gặp chuyện kinh sợ nhưng không có hiểm nguy
Nếu như có cơ hội bước vào điểm nhảy không gian nguy cơ kia một lần nữa, thì bọn họ có lẽ sẽ không tiếp tục mạo hiểm.
“Một hệ sao cỡ nhỏ.”
Ransu nhìn biểu đồ quỹ tích hành tinh trong hệ mặt trời, có chút kinh ngạc nói.
Hằng tinh này nằm ở vị trí khá vắng vẻ, quy mô cũng không lớn lắm, thế mà lại có thể sinh ra sự sống, đây đúng là chuyện hiếm có khó tìm.
“Nó chỉ đáp ứng những điều kiện sống cơ bản nhất cho những sinh vật cấp đỏ.” Torrel nói.
“Chúng ta đi đến đó một chút đi, xem thử lần này có thu hoạch hay không.” Ransu nói.
Động cơ của phi thuyền được khởi động lần nữa, tiến đến tọa độ của hành tinh thứ ba trong hệ mặt trời.
Thiết lập tọa độ hoàn tất, hành trình tốc độ ánh sáng bắt đầu khởi động, phi thuyền biến mất tại chỗ.
….
….
Khổng Thành lấy tay kéo giãn bộ đồ vũ trụ bó sát người, sau đó thả ra rồi bay về phía mô-đun quan sát của trạm không gian.
Hiện tại, hắn ta đang là du khách đến tham quan trạm không gian vũ trụ của tập đoàn Kiến Hành Quân.
Trong giai đoạn hiện nay, lĩnh vực du lịch vũ trụ phát triển rất mạnh, con người chỉ cần bỏ ra chi phí 10 triệu, trải qua khóa huấn luyện nửa tháng tại Trung tâm Hàng Không Phi Kiến để hoàn toàn thích ứng với trạng thái không trọng lực, là có thể trải nghiệm sự hấp dẫn của vũ trụ.
Các tỷ phú tầm trung đều có khả năng làm điều này.
Khổng Thành bay lên khoang quan sát, vươn đầu nhìn ra cửa sổ, ngắm nghía không gian bên ngoài.
Một chuyến du hành vũ trụ kéo dài năm ngày, hắn ta đã tới đây hai ngày, dành nhiều thời gian quan sát vũ trụ bằng kính viễn vọng không gian, đồng thời có một nhận thức mới về sự rộng lớn của vũ trụ.
Chỉ khi đứng tại vị trí này, con người mới có thể trải nghiệm sự nhỏ bé tầm thường của chính mình, hơn nữa, cả thế giới cũng đã được kiểm chứng sự tồn tại của người ngoài hành tinh trong vũ trụ.
Đối với vũ trụ đã hiện hữu suốt hàng trăm triệu năm, lịch sử phát triển của loài người chẳng qua cũng chỉ là khoảnh khắc chớp mắt, sinh mệnh ngắn ngủi của con người lại càng không có gì đáng nói.
Trong khi đang bùi ngùi than thở, Khổng Thành khẽ nhướng mày, nhìn vào một điểm kỳ lạ ở phương xa.
Ban nãy còn không có, như lại đột nhiên xuất hiện.
Các trạm không gian khác? Hay là phi thuyền của tập đoàn Kiến Hành Quân?
Vì tò mò, Khổng Thành xoay một chiếc kính quan sát nhỏ trong mô đun đến vị trí đó. Trong lúc huấn luyện, hắn ta đã được học cách sử dụng những thiết bị này một cách đơn giản.
Tới lúc nhìn thấy rõ diện mạo thật sự của thực thể kia, Khổng Thành há hốc miệng ngơ ngác.
….
….
“Ông xã ơi.”
“Ừm?”
“Ta không biết tại sao, nhưng ta cảm thấy có chút bất an.”
Tiểu Ngư đang nắm tay Trần Mặc, hai người cùng đi dạo trên bãi biển.
Cô đột nhiên dừng bước, khẽ cau mày, cảm thấy hoảng hốt vì linh cảm sắp có chuyện chẳng lành, đây là giác quan thứ sáu của phụ nữ.
“Hả? Ngươi cảm thấy mệt mỏi khó chịu sao?” Trần Mặc căng thẳng hỏi.
“Không phải.” Tiểu Ngư lắc đầu, không nói ra được có chuyện gì không ổn.
Kể từ khi phát hiện mình có thai, Tiểu Ngư vẫn không thể ăn ngon ngủ ngon, tinh thần mệt mỏi, sức khỏe xuống dốc.
Vì vậy, chỉ cần Trần Mặc có thời gian, hắn sẽ dành thời gian ở bên cô.
“Chắc là vấn đề nằm ở gió biển? Bây giờ chúng ta trở về nhà được không?”
“Khoan hẵng về, ta cầu nguyện đã.”
Tiểu Ngư nói xong, liền chắp tay nhắm mắt lại.
Vì lớn lên bên cạnh bờ biển, Tiểu Ngư đã có thói quen này từ khi còn nhỏ, thậm chí vẫn duy trì cho tới bây giờ.
Vì lẽ đó, Trần Mặc đứng bên cạnh ôm cô, yên lặng chờ đợi.
Một phút sau, Tiểu Ngư mới mở mắt, nắm tay Trần Mặc cùng về nhà.
“Ngươi ước điều gì thế?” Trần Mặc hỏi.
“Ta ước hai điều, nhưng nói ra thì không linh nghiệm.” Tiểu Ngư nói.
“Ngươi không nói thì ta cũng đoán được.”
“Vậy ngươi nói xem, ta đã ước điều gì?”
“Một là về sự ra đời khỏe mạnh của đứa trẻ, hai là về ta. Ngươi có lẽ đã ước cho ông xã ngươi khỏe mạnh, hoặc nghiên cứu thuận lợi gì đó! Ngươi cũng chỉ có bấy nhiêu tiền đồ, ta có thể đoán được!”
“Sao ta chỉ có bấy nhiêu tiền đồ? Rõ là có tiền đồ hơn ngươi!”
“Ngươi làm sao chứng minh rằng ngươi có tiền đồ hơn ta?”
“Ta đói rồi, tối nay ta muốn ngươi nấu cơm cho ta ăn!” Tiểu Ngư đắc ý nhìn hắn.
“…”
Mặc Nữ ở bên cạnh che miệng cười.
Đột nhiên, Mặc Nữ nhìn lên trời, thu hồi nụ cười vừa rồi, sau đó quay sang nhìn Trần Mặc.
Sự kỳ lạ của Mặc Nữ cũng thu hút sự chú ý của Trần Mặc và Tiểu Ngư, ánh mắt bọn họ cùng lóe lên một tia nghi ngờ.
“Có khách đến thăm.”
Mặc Nữ lấy điện thoại di động ba chiều ra, màn hình ba chiều lập tức trình chiếu một bức ảnh.
Con ngươi của Trần Mặc và Tiểu Ngư đều lập tức co rụt, sắc mặt tràn ngập khiếp sợ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận

admin

Cấp 7

3 tháng trước

emođỉnh quá, tìm bộ này mãi