Thư Viện Khoa Học Kỹ Thuật

Chương 351: Hệ thống giao thông thông minh

“Chúng ta đã xác định phương án quy hoạch sơ bộ, đầu tiên là hệ thống giao thông thông minh, hy vọng ngươi sẽ cùng chúng ta tạo nên một thành phố đại não.”
(*) Thành phố đại não (City brain): một hệ thống khai thác các tính năng thông minh của công nghệ big data, điện toán đám mây và trí tuệ nhân tạo để nâng cao cơ sở hạ tầng của một thành phố. Đó cũng là một dự án khởi xướng bởi Alibaba Cloud và đã được triển khai ở 23 thành phố trong khu vực Châu Á với xuất phát điểm là thành phố Hàng Châu. Dự án City Brain đã gặt hái nhiều thành công khi đã mang lại một hệ thống giao thông tốt hơn, quy trình làm việc với chính phủ minh bạch hơn, và dịch vụ y tế thuận tiện hơn. (Nguồn: Alibabacloud, Ehangzhou.gov)
Trần Mặc và Triệu Mẫn lắng nghe một cách nghiêm túc, bọn họ rất nhanh đã nắm được kế hoạch của Diêu Dật.
Hệ thống giao thông thông minh sẽ căn cứ vào dữ liệu của camera giám sát, đèn tín hiệu, cũng như tình trạng đường xá và các tính toán tổng hợp khác. Với công nghệ trí tuệ nhân tạo làm trung tâm, chúng ta sẽ giám sát số lượng xe chạy trên đường, chuyển đổi đèn giao thông dựa trên dữ liệu giao thông được phân tích theo thời gian thực tế, nhằm rút ngắn thời gian đi lại và hạn chế tình trạng tắc nghẽn giao thông.
Nó tương tự như mô-đun giao thông của dự án thành phố đại não ET của Alibaba, nhưng Diêu Dật lại đặt trách nhiệm này lên Trần Mặc. Đầu tiên là vì công ty Kiến Hành Quân là một doanh nghiệp địa phương, nên chính quyền cần phải ưu tiên cho bọn họ. Thứ hai là vì ông rất coi trọng công ty Kiến Hành Quân.
“Chuyện này không thành vấn đề chứ?”
Diêu Dật hỏi.
“Không thành vấn đề, việc này cũng không quá khó khăn.”
Trần Mặc nói: “Còn có yêu cầu gì khác, ngươi cứ nói ra đi, để ta xem mình còn có thể hỗ trợ thêm cái gì nữa không.”
“Xe buýt không người lái.”
Trần Mặc nói: “Dự án xe không người lái là kế hoạch tiếp theo của Triệu Mẫn, ta sẽ để cô ấy nói rõ thêm về phương diện này cho ngươi.”
“Xe không người lái đang chuẩn bị bước vào giai đoạn thử nghiệm. Hai ngày nữa, chúng ta sẽ đệ trình các giấy tờ có liên quan, sau khi được xem xét và phê duyệt, chúng ta sẽ cho xe không người lái chạy thử trên đường bộ ngay lập tức.”
Triệu Mẫn cũng chen lời vào: “Nếu dự án này thành công, thì công ty Kiến Hành Quân hoàn toàn có thể hợp tác về hạng mục giao thông không người lái này.”
Về bản chất, xe không người lái và robot đều giống nhau, chỉ là hình dạng và cấu tạo khác biệt mà thôi. Với nền tảng của hệ thống điều khiển có trong robot thông minh, tốc độ phát triển xe tự lái của bọn họ đang dần bắt kịp với thế giới.
Nhưng đó không phải là việc đáng để Trần Mặc phải bận rộn, cho nên hắn sẽ không nhúng tay vào. Triệu Mẫn sẽ là người phụ trách cùng với các kỹ sư của công ty để hợp sức phát triển dự án này.
“Đây là giai đoạn đầu tiên trong kế hoạch của chúng ta, nhằm tạo ra hệ thống giao thông thông minh, tận dụng tối đa cơ sở hạ tầng trong thành phố, ra mắt các phương tiện giao thông không người lái sử dụng năng lượng mới, góp phần xây dựng một thành phố thân thiện với môi trường. Chúng ta sẽ giải quyết những vấn đề cơ bản trước, sau đó điều chỉnh các bước tiếp theo tùy theo tình hình.”
“Được.”
Trần Mặc gật đầu.
“Vậy trước mắt chúng ta cứ quyết định như thế đi, chúng ta sẽ có văn bản hợp tác cùng công ty các ngươi trong hai phương diện này trong khoảng thời gian tới. Còn về chi tiết cụ thể, sau khi hai bên đạt được thỏa thuận, chúng ta sẽ tiến hành lễ ký kết hợp tác chiến lược ngay lập tức.”
Diêu Dật nói.
“Được.”
Trần Mặc gật đầu.
….
….
Tiểu Ngư đứng ở cửa khách sạn, tay trong tay với Trần Mặc. Cả hai người đều mặc quần áo tình nhân và đeo khẩu trang, người bình thường căn bản không thể nhận ra họ là ai.
Không lâu sau, có một chiếc xe dừng ở cửa khách sạn. Sau khi nhìn thấy ba người bước xuống xe, Tiểu Ngư mới đi lên tiếp đón. Bọn họ chính là bố mẹ và em gái của cô
Ngày hôm qua, Trần Mặc đã gọi điện thoại cho bố mẹ hắn, nói rằng mình muốn đến Cục dân chính để đăng ký kết hôn với cô. Kết quả bố mẹ hai người đã nói chuyện riêng với nhau, hẹn ngày để hai bên thông gia có cơ hội gặp mặt.
Vì vậy, Trần Mặc đã cử Hắc Ưng đến nhà Tiểu Ngư và đón bọn họ qua đây.
“Cha vợ, mẹ vợ.”
Trần Mặc khiêm tốn cúi đầu.
“Đã đến lúc phải đổi cách xưng hô rồi, anh rể tương lai.”
Tiểu Man cười nói. Trần Mặc mỉm cười rồi không nói gì cả.
“Đi thôi, vào bên trong trước đi, thân phận của tiểu Mặc không tiện.”
Hà Chính Hoa nhìn xung quanh. Sau khi biết Tiểu Ngư là bạn gái của Trần Mặc, rất nhiều họ hàng, dù ngày thường không mấy khi qua lại, cũng chạy đến nhà họ Hà một chuyến. Ông cũng dần biết rõ thân phận của Trần Mặc.
Hà Chính Hoa nhìn thấy con gái mình tìm được một gia đình tốt, lẽ ra ông phải hạnh phúc, nhưng trong lòng lại không vui nổi. Hà Chính Hoa cảm thấy khoảng cách giữa hai bên gia đình quá lớn, ông lo lắng con gái mình sau khi được gả đến đấy sẽ phải chịu thiệt thòi.
Trần Mặc căn dặn Hắc Ưng thu xếp xong chỗ ở cho nhà họ Hạ, sau đó hắn dẫn mọi người rồi đi bộ về khách sạn.
Khi năm người tiến vào phòng bao, bọn họ lập tức nhìn thấy cha mẹ Trần Mặc đang đợi sẵn ở đó, còn có cả Trương Dương và Triệu Trân, và đương nhiên không thể thiếu bóng dáng của Trương Hân Hân.
“Lão Hà, lại gặp nhau rồi.”
Nhìn thấy Hà Chính Hoa, Trương Dương lập tức đứng lên chào hỏi: “Hôm nay phải uống một chén với nhau mới được.”
“Được.”
Hà Chính Hoa cũng mỉm cười.
“Cha, chú Trương, mọi người ngồi xuống rồi hẵng nói chuyện.”
Tiểu Ngư nói.
“Xem ra Tiểu Ngư đã thích ứng được thân phận của nữ chủ nhân rồi.”
Trương Dương trêu chọc.
Nghe được những lời này, khuôn mặt Tiểu Ngư trở nên đỏ bừng, những người khác cười ồ lên, bầu không khí trở nên sinh động hơn rất nhiều.
Bạn cần đăng nhập để bình luận

admin

Cấp 7

3 tháng trước

emođỉnh quá, tìm bộ này mãi