Thư Viện Khoa Học Kỹ Thuật

Chương 350: Chuyến thăm của Diêu Dật

Ngoài những phản hồi ngắn gọn, Weibo của Kiến Hành Quân vẫn tiếp tục cập nhật một số ảnh động và video của robot mỗi ngày, chứ không đưa ra bất kỳ tuyên bố chính thức nào.
Thạch Cảnh Vân ngồi trong phòng họp, bầu không khí nơi này có chút ngột ngạt, chỉ có hắn và người đàn ông trung niên ngồi ở vị trí chủ toạ vẫn còn có thể duy trì nét mặt bình tĩnh. Còn những người khác, sắc mặt ai nấy cũng có chút nghiêm túc, nhưng bọn họ vẫn một mực giữ im lặng, nhìn không ra đang buồn hay vui. Tình huống như thế này không phải lần đầu tiên xảy ra ở trong nước, nhưng đây là lần đầu tiên xuất hiện ở ngay bên cạnh bọn họ.
Khoảng chừng hai phút sau, một người đàn ông trung niên mặt mày hồng hào tiến vào phòng họp. Khi hắn vừa bước vào, sự chú ý của mọi người đều đổ dồn về phía hắn, trong ánh mắt của bọn họ hiện lên sự thương hại cùng cảm thán.
Bầu không khí có chút quái dị, khiến người đàn ông trung niên dừng chân lại.
Ngay lúc hắn vừa định mở miệng, Thạch Cảnh Vân chợt đứng lên khỏi chỗ ngồi, móc ra một tờ thông báo, rồi đưa tới trước mặt hắn: “Đồng chí Phùng Kiến Phi, xin mời đi cùng chúng ta một chuyến để hợp tác điều tra.”
Phùng Kiến Phi mới vừa xoay người, thì sau lưng đã bị hai nhân viên trẻ tuổi và cường tráng ngăn lại.
Trong phút chốc, sắc mặt của Phùng Kiến Phi đen như tro tàn.
“Xin lỗi, Lưu cục trưởng, xin lỗi các vị đồng chí, lần này đã quấy rầy rồi.”
Thạch Cảnh Vân hướng về người đàn ông trung niên ngồi ở ghế đầu tiên nói lời xin lỗi, sau đó ra hiệu cho những người kia đưa Phùng Kiến Phi rời khỏi phòng họp.
…..
......
“Hôm nay có hai tin tốt.”
Tiểu Ngư đưa tài liệu cho Trần Mặc: “Tin thứ nhất, là Cục Cảnh sát của thành phố Đông Hải đã trả lời, robot ở Câu lạc bộ Tự Do mà bọn họ đã tịch thu không liên quan đến vụ án. Tin thứ hai, Cục kiểm tra chất lượng đã xác nhận, chất lượng sản phẩm của công ty chúng ta đều đạt tiêu chuẩn.”
“Ừm.”
Trần Mặc cầm lấy tài liệu, cẩn thận xem qua một lượt. Hắn đã biết chuyện của Phùng Kiến Phi, còn đối với quy trình kiểm tra chất lượng, có Diêu Dật đích thân giám sát, sẽ không ai dám động tay động chân, cho nên được thông qua là điều bình thường.
Trên các bản tin thời sự vẫn còn có nhiều tranh cãi liên quan tới robot, nhưng Trần Mặc cũng không quá lo lắng. Khả năng thích ứng của người dân trong nước với những thứ mới lạ vô cùng mạnh mẽ, tốc độ tiếp thu cũng rất nhanh.
Các ngành công nghiệp như mua sắm trực tuyến, thanh toán bằng mã QR, và nền kinh tế cùng hưởng* đều được triển khai và phát triển mạnh mẽ trong khoảng thời gian khá ngắn. Sự hoà nhập mạnh mẽ trong văn hoá dân tộc khiến Trần Mặc vô cùng lạc quan rằng sự xuất hiện của robot sẽ không gây ra nhiều tác động đối với đời sống xã hội.
(*) Cùng hưởng: cùng chung lợi ích.
Quá trình thích ứng với robot không phải là chuyện có thể giải quyết trong một sớm một chiều, mà đó là cả một hành trình dài hơi. Càng nhiều việc xảy ra, càng chứng tỏ rằng mọi người đang tiến vào quá trình thích ứng. Một thời gian sau đó, khi cơn sốt robot đã qua đi, người dân bình thường sẽ dần tiếp nhận sự tồn tại của robot.
Khoa học kỹ thuật đang là một xu thế phát triển toàn cầu, vì thế, sự xuất hiện của robot thông minh là một điều tất yếu. Giai đoạn này sớm muộn thì cũng diễn ra, Trần Mặc chỉ là đang đi sớm hơn một bước mà thôi.
Sau khi xem xong, Trần Mặc bỏ tập tài liệu qua một bên, sau đó ngẩng đầu nhìn Tiểu Ngư.
“Sao vậy?”
Tiểu Ngư bị Trần Mặc nhìn chằm chằm, cô cảm giác có gì đó không ổn.
“Ngày mốt chính là sinh nhật của ngươi, đến lúc đó, chúng ta về nhà thăm bố mẹ một chuyến, thuận tiện đi đến Cục Dân Chính đăng ký luôn nhé.”
Trần Mặc nói.
“Ồ? Á!”
Tiểu Ngư vô cùng sửng sốt trước câu nói đột ngột của Trần Mặc.
Sau khi hiểu được ý định của hắn, cô cảm thấy vô cùng ngượng ngùng: “Chuyện này......Được thôi.”
Nhìn thấy nụ cười của Trần Mặc, hai má của Tiểu Ngư đỏ bừng: “......Đây là công ty, về nhà rồi nói sau, ta quay lại làm việc trước đây.”
Tiểu Ngư vừa dứt lời, cô lập tức trốn khỏi văn phòng của Trần Mặc, nhưng biểu cảm trên khuôn mặt vẫn không thể che giấu được sự mừng rỡ.
Nhìn thấy nụ cười của Tiểu Ngư, tâm trạng của Trần Mặc bỗng trở nên vui vẻ một cách khó hiểu.
Chuyến viếng thăm của Diêu Dật khiến Trần Mặc có chút ngạc nhiên. Hắn còn chuẩn bị đi thăm ông ta một chuyến, không ngờ Diêu Dật lại tự mình đến đây.
Lúc Trần Mặc bước vào phòng tiếp khách, hắn lập tức thấy Diêu Dật đang trò chuyện vui vẻ với Triệu Mẫn. Bên cạnh ông ta còn có một người đàn ông có làn da ngăm đen, cả người mặc một bộ âu phục lịch sự, chắc đây là thư ký hay nhân viên có chức vụ tương tự.
Khi thấy Trần Mặc đi vào, Diêu Dật đứng lên: “Khó lắm mới gặp được nhân vật thiên tài như ngươi đấy.”
Trần Mặc có chút khẩn trương, hắn khiêm tốn cười nói: “Bí thư Diêu khách sáo rồi. Không phải ta đã nói sẽ đi thăm ngươi sao? Sao ngươi lại đích thân tới đây vậy?”
“Ta vẫn còn nhớ mà, nhưng lần này là việc chính sự.”
Diêu Dật cười ha ha, sau đó nghiêm túc trở lại, cũng không hề khách sáo mà đi thẳng vào vấn đề chính.
“Ồ, Bí thư Diêu, ngươi nói đi.”
Trần Mặc cũng nghiêm chỉnh đáp lời.
“Chuyện đầu tiên, ta muốn đến xem doanh nghiệp hàng đầu của thành phố chúng ta dạo này đã phát triển như thế nào rồi.”
Diêu Dật nói.
Trần Mặc nhận lấy cốc nước do robot đưa tới:“Ha ha, vô cùng tốt, tràn đầy khí lực.”
Diêu Dật cười nói: “Chuyện thứ hai, là về kế hoạch “thành phố thông minh” ở thành phố Tân Hải mà ta đã nói với ngươi lần trước.”
“Ừm, ta vẫn còn nhớ.”
Trần Mặc gật đầu.
“Hiện tại, bản phác thảo kế hoạch đã được quyết định, và chúng ta đang chuẩn bị triển khai.”
Khi nói đến chính sự, Diêu Dật bất giác trở nên nghiêm túc: “Lần này tới đây, ta muốn hợp tác với công ty các ngươi để phát triển hạng mục trên.”
“Bí thư Diêu, ngươi nói đi.”
Trần Mặc cũng đi lên, mở miệng nói tiếp.
“Vậy thì ta xin nói thẳng.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận

admin

Cấp 7

3 tháng trước

emođỉnh quá, tìm bộ này mãi