Thư Viện Khoa Học Kỹ Thuật

1163 chữ

Màn đêm buông xuống.
Trần Mặc ngồi trên sô pha, cầm lấy máy sấy, cẩn thận sấy tóc cho Tiểu Ngư.
Đây là thói quen nhỏ của hai người đã hình thành từ khi bọn họ bắt đầu yêu đương.
Mỗi lần Tiểu Ngư gội đầu xong xuôi, nếu như Trần Mặc có mặt ở đó, thì hắn nhất định sẽ sấy tóc cho cô.
Trong khoảng thời gian này, Trần Mặc hoặc là ở trong phòng thí nghiệm, hoặc là ở phòng họp với bộ tác chiến, có rất ít thời gian về nhà. Vì lẽ đó, sau khi thành công nắm giữ siêu năng lực thời gian, hắn lập tức về nhà với những người phụ nữ của mình.
“Ta thấy tâm trạng hôm nay của ngươi không tệ, có phải có việc gì vui đúng không?” Tiểu Ngư sắc mặt hồng hào, hưởng thụ bàn tay to lớn của Trần Mặc vuốt ve mái tóc của mình, không khỏi nở nụ cười nhàn nhạt.
“Không sai, đúng là có việc tốt, ta đã nắm giữ được siêu năng lực thời gian? Trần Mặc nói.
Tiểu Ngư vui vẻ: “Nhanh như vậy sao?”
“Ừ, mọi chuyện diễn ra suôn sẻ, cho nên ta mới có thể kết thúc thí nghiệm sớm hơn dự định, dành ra ba ngày để ở cùng với các ngươi. Ngươi có muốn đi đâu, hay muốn cái gì không?”
“Ta muốn đi dạo phố, ngươi đi cùng không?” Tiểu Ngư hỏi.
“Ngươi vẫn như vậy, không có tiền đồ”
Trần Mặc nhất thời vui vẻ, mỗi lần hắn muốn chiều chuộng Tiểu Ngư, thì cô ấy đều muốn đi dạo phố. Tuy nhiên, hắn cũng biết Tiểu Ngư cũng không có nhiều sở thích, chỉ muốn hắn ở bên cạnh mình. “Ta chính là như vậy đó. Tiểu Ngư đắc ý.
Thấy tóc đã khô, Trần Mặc để máy sấy qua một bên, nghiêm túc trả lời: “Được, ta nhất định sẽ đi cùng ngươi.
“Bá chủ vũ trụ cũng làm những việc tầm thường như đi dạo phố cùng vợ sao?” Tiểu Ngư không quên trêu chọc hắn.
“Là một người lãnh đạo, ta cũng có khí phách của riêng ta. Nhưng khi ở nhà, ta vẫn phải dành thời gian cho vợ mình. Cái này gọi là gì nhỉ… Lòng có mãnh hổ ngửi tường vi
Lời bài hát ngụ ý chỉ ngay cả hổ dữ cũng có hoa tường vi trong lòng nó, cũng có khi tinh tế ngửi tường vi; những tham vọng lớn lao cũng sẽ bị chinh phục bởi sự dịu dàng, xinh đẹp để cùng nhau an ổn hạnh phúc.
“Ngươi ngửi Tường Vi, ngửi ta làm gì?” Tiểu Ngư nhìn thấy Trần Mặc đưa đầu tới trước mặt mình, liền cười mắng.
“Ngươi đoán xem?”
“A~~ đồ xấu xa,
Một giờ sau, Tiểu Ngư mệt mỏi đến mức ngủ mê, Trần Mặc mới lặng lẽ rời đi, tiến vào phòng riêng của Triệu Mẫn. Hết cách rồi, hắn phải ban bố mưa móc như nhau, không thể bên trọng bên khinh.
Trần Mặc tỉnh lại, nhìn thấy ánh nắng bên ngoài xuyên qua rèm cửa sổ, len lỏi vào bên trong phòng ngů.
Hắn kéo rèm cửa, để cho ánh dương mới ló phủ lên người mình, cảm nhận hơi ấm nhẹ nhàng của thiên nhiên.
Lâu lắm rồi hắn không được nghỉ ngơi thoải mái, chẳng cần suy nghĩ như thế.
Sau khi tắm rửa đơn giản xong xuôi, Trần Mặc rời khỏi phòng ngủ.
Mặc Nữ đang bận rộn trong bếp, nhìn thấy Trần Mặc đi về phía mình, cô ấy lập tức mỉm cười ngọt ngào.
Mặc dù ý thức có nguồn gốc từ lượng tử, nhưng thân thể này lại được nhân bản từ bộ gen của con người, sau khi trải qua nhiều năm học tập, cô ấy đã sớm hoàn thiện hệ thống cảm xúc của mình như con người bình thường.
“Anh Mặc.”
“Ngươi không ngủ thêm chút sao?”
“Ta ngủ hay không cũng như nhau. Hơn nữa, ta cũng hiếm khi về nhà, vậy nên vẫn ra ra tay nấu bữa sáng cho ngươi và các chị? Mặc Nữ nói.
Mặc Nữ có thể chất giống hắn, cho dù không ăn không ngủ cũng không thấy mệt. Khi ở trong phòng thí nghiệm, bọn họ có thể tập trung nghiên cứu trong thời gian dài mà không cần ăn uống. Nhưng khi về nhà thì khác.
Đây là nhà, là nơi sinh hoạt, Trần Mặc thích hành xử như bình thường hơn.
Hai tiếng sau, Tiểu Ngư với Triệu Mẫn mới lần lượt rời khỏi phòng ngủ. Hai người phụ nữ bận rộn
nhiều ngày, cũng không được nghỉ ngơi tử tế, cuối cùng cũng thả lỏng một chút, vậy nên Trần Mặc cũng không đánh thức bọn họ, để cho họ ngủ tới khi tự tỉnh.
Trần Mặc từng muốn khai phá thể chất cho hai người phụ nữ, nhưng bọn họ đều lên tiếng từ chối, nói rằng tạm thời chưa có ý muốn khai phá, vẫn muốn chuẩn bị tâm lý thêm một khoảng thời gian nữa.
Trần Mặc cũng không ép buộc, chiều theo ý muốn của bọn họ.
“Đi ăn sáng đi, Mặc Nữ nấu đấy.
Trần Mặc đặt văn kiện trong tay xuống bàn, cùng bọn họ đi tới phòng ăn.
Một bữa sáng bình thường diễn ra trong bầu không khí ấm áp.
Đám người nghỉ ngơi một lát, rồi tỉ mỉ trau chuốt một lượt, mãi đến trưa mới ra khỏi nhà để đi dạo phố.
Hiện giờ, số lượng người ngoài hành tinh trên Trái Đất còn chưa nhiều, đều là họ hàng của quản lý cấp cao thuộc tập đoàn Kiến Hành Quân, hơn nữa còn có lai lịch rõ ràng thì mới có thể tiến vào Trái
Suy cho cùng, Trái Đất có địa vị đặc biệt, giống như khu vườn hoàng gia, hoặc là đại viện quân đội, không thể tùy tiện chào đón những sinh mệnh ngoại lai.
Đường phố được trang trí theo phong cách vũ trụ, khá giống với khung cảnh trong phim khoa học viễn tưởng, xe bay, phi hành khí và chiến giáp sư ở khắp mọi nơi. Có điều, mọi người không được phép mang chiến giáp hoặc phi hành khí, chỉ có thể đi bộ vào trong khu thương mại, nhằm duy trì không khí văn hóa nguyên bản.
Nhìn thấy người qua kẻ lại ở xung quanh, Trần Mặc bất giác cảm thấy thoải mái.
Đây là một cuộc sống hết sức bình thường, nhưng hắn đã trải nghiệm sự bao la của vũ trụ, sự nhỏ bé của sinh mệnh, cũng như nhìn thấy một viên đạn phá hủy cả một hành tinh có sự sống, vậy nên mới có thể cảm nhận được cuộc sống bình thường như vậy cũng vô cùng quý báu biết bao.
Bạn cần đăng nhập để bình luận

admin

Cấp 7

3 tháng trước

emođỉnh quá, tìm bộ này mãi