Thư Viện Khoa Học Kỹ Thuật

Chương 1087: Âm mưu tranh đoạt (2)

“Nhưng dạo này ta phát hiện có chuyện không ổn.”
Người phụ nữ lấy quần áo để che đi cảnh xuân trên người, sau đó khẽ khàng lên tiếng.
“Chuyện gì thế?”
Bass cau mày ngay lập tức.
“Ta chợt phát hiện một nữ nghiên cứu viên rất xinh đẹp trong căn cứ, cô ta thường xuyên tiếp xúc với Yamamoto Zaki, trực giác mách bảo ta rằng động cơ của người này không đơn thuần.”
“Hửm?”
Bass dừng lại một lúc rồi quay lại xem những bức ảnh tư liệu trên vách tường trong tầng hầm, trên đó có một sơ đồ bố trí căn cứ nghiên cứu trí tuệ nhân tạo bí mật của Nhật Bản, cũng như các thông tin chi tiết về những nhân sự cốt cán tham gia nghiên cứu và năm người nắm giữ mật mã, bao gồm bối cảnh gia đình, các mối quan hệ và sở thích của từng cá nhân.
Bass cau mày thật chặt, một lúc lâu cũng không giãn ra.
Theo ám chỉ của Long Trạch Tuyết, một nhóm người khác cũng đang đánh chủ ý vào mã nguồn trí tuệ nhân tạo của Nhật Bản?
“Bọn họ có để ý đến ngươi không?” Bass hỏi.
Long Trạch Tuyết lắc đầu.
“Ta chỉ tình cờ nhận ra thôi chứ không chắc lắm. Sau lần đó, ta vẫn luôn chú ý sát sao, liền phát hiện cô ta sẽ luôn tình cờ bắt gặp Yamamoto Zaki suốt mấy ngày nay, hai người bọn họ trò chuyện rất vui vẻ.”
“Lần sau, ngươi hãy mang hình ảnh của người này mang cho ta xem, ta sẽ kiểm tra lai lịch của cô ta. Ngươi cũng tạm thời dừng kế hoạch trước đã, đừng đến gần Aoijie và Onozhi. Chúng ta cần phải tìm hiểu liệu có thế lực nào đang trà trộn ở đó hay không rồi tính sau.”
Bass suy tư rồi nói ra.
Bọn họ nhất định phải lấy mã chương trình của trí tuệ nhân tạo tiên tiến hoặc bắt cóc các nhân viên nghiên cứu bằng bất cứ giá nào.
Tính bảo mật của cơ sở nghiên cứu đó quá là nghiêm ngặt, gián điệp nằm vùng muốn lấy được mã trí tuệ nhân tạo mà không bị phát hiện thì quả thực khó như lên trời.
Nếu phát sinh trục trặc ở bất kỳ mắt xích nào trong quá trình thực hiện kế hoạch, bọn họ sẽ thất bại trong gang tấc, hơn nữa sẽ còn đánh rắn động cỏ.
Nếu còn có một nhóm người khác cũng mưu đồ muốn có trí tuệ nhân tạo của Nhật Bản, bọn họ sẽ tìm ra một biện pháp khác để lấy mã chương trình dễ dàng hơn.
Bass bắt đầu nghĩ về tính khả thi của một kế hoạch khác.
…..
….
“Mẹ, người và dì Mẫn khi nào mới về nhà?”
Trong một căn phòng ấm áp, Vô Song nằm trên giường, ôm một chú gấu bông trong tay, đôi mắt nhập nhèm vì buồn ngủ nhưng không thể che giấu nỗi nhớ mẹ, chiếc điện thoại ở trước mặt cô bé đang thực hiện một cuộc gọi video ba chiều với Tiểu Ngư.
Lúc này, Trần Mặc cũng đang ngồi bên cạnh giường cô bé.
“Mẹ và dì Mẫn đang huấn luyện, đến thứ năm mới có thể về nhà chơi cùng Vô Song.”
Hắn nhẹ nhàng nói: “Đợi sau khi khoá huấn luyện hoàn thành, mẹ có thể ở nhà thường xuyên hơn rồi. Nếu Vô Song nhớ mẹ, ngươi có thể gọi điện thoại cho mẹ.”
“Mọi người đang luyện tập cái gì vậy?”
“Mẹ ngươi và dì Mẫn phải bay lên vũ trụ.”
“Mẹ lên trên đó ngắm tiên nữ phải không? Vô Song cũng muốn lên đó, tại sao mọi người không đưa ta theo?”
Vô Song lập tức mất hứng, ánh mắt ngập tràn sự đáng thương.
“Vô Song phải lớn hơn một chút nữa thì mới có thể tiến vào vũ trụ được. Ngươi còn rất nhỏ, cho nên phải ăn nhiều cơm, ngủ nghỉ đúng giờ để trở nên cao lớn hơn và khỏe mạnh hơn. Đến lúc đó, ba sẽ đưa ngươi và mẹ cùng lên trên đó, được không nào?”
Tiểu Ngư nhẹ giọng an ủi cô bé.
Trần Mặc cũng xoa xoa chiếc đầu nhỏ của Vô Song.
“Hai người không được lừa ta đâu đấy.”
Sắc mặt của cô bé mới trở nên vui vẻ hơn một chút.
“Mẹ trước giờ chưa từng lừa ai, cho nên Vô Song phải ngoan nha, ngươi nên đi ngủ thôi, ngày mai còn phải đi học với bà ngoại.”
Tiểu Ngư nói.
“Yêu ba mẹ nhiều.”
Cô bé được toại nguyện, liền vỗ vỗ chăn rồi nhắm mắt đi ngủ.
“Hôm nay ta huấn luyện cả ngày, bây giờ mệt chết đi được. Ta và chị Triệu Mẫn đắp xong mặt nạ cũng phải nghỉ ngơi thôi, ngày mai còn phải huấn luyện tiếp nữa, ngươi cũng đừng thức muộn quá nhé.”
Sau khi Trần Mặc rời khỏi phòng của Vô Song, Tiểu Ngư liền dặn dò.
“Được.”
Cúp điện thoại, Trần Mặc đi thẳng đến thư phòng.


Thư Viện Khoa Học Kỹ Thuật.
Cùng với sự hoàn thiện của các công nghệ khác nhau cho máy bay vũ trụ và các dự án hạ cánh lên Mặt Trăng, hào quang vàng kim của quả cầu khoa học ở giữa đại sảnh đã to bằng nắm đấm. Hiện tại, cấp thẩm quyền của Trần Mặc là [Nhân viên quản lý khoa học cấp Bạch Ngân], đợi đến khi ánh sáng màu bạc của quả cầu khoa học bị thay thế bởi hào quang vàng kim, hắn mới có thể tiến vào cấp thẩm quyền tiếp theo.
Tốc độ khuếch tán của hào quang vàng kim rất chậm, Trần Mặc cũng không biết mình cần phải hoàn thành bao nhiêu công nghệ kỹ thuật mới có thể khiến quả cầu này hoàn toàn biến đổi.
Vứt bỏ những suy nghĩ dư thừa, Trần Mặc nhắm nghiền hai mắt, nhẹ nhàng vươn tay đặt lên quả cầu khoa học công nghệ. Sau khi một loạt các đầu sách hiện lên trong tâm trí, hắn bắt đầu tiếp thu kiến thức khoa học công nghệ.
Hiện tại, kế hoạch đặt căn cứ trên Mặt Trăng sắp bước vào giai đoạn triển khai, hắn cần đến một số robot công trình để phục vụ cho công tác xây dựng ở trên đó.
Trần Mặc rất nhanh đã tìm thấy một số công nghệ cơ bản với độ khó không cao, đồng thời cũng phù hợp với điều kiện môi trường khắc nghiệt trên Mặt Trăng. Các công nghệ của Thư Viện Khoa Học Kỹ Thuật đều đã hoàn thiện, hắn cũng có thể tiết kiệm được cả thời gian lẫn sức lực, cho nên chúng chính là lựa chọn tốt nhất.
Bạn cần đăng nhập để bình luận

admin

Cấp 7

3 tháng trước

emođỉnh quá, tìm bộ này mãi