Làm Thầy Thuốc Có Mô Phỏng Phòng Giải Phẫu

Chương 95: Lương một năm tăng tới ba mươi vạn

Chương 95: Lương một năm tăng đến ba mươi vạn
Tâm trạng của Trương Dịch cũng rất tốt.
Một khi vui vẻ, liền đồng ý.
"Được, tối nay ăn gì các ngươi quyết định, ta mời khách."
"Ha ha, đây chính là lời ngươi nói nhé Trương trợ lý! Vậy thì bọn ta không khách khí đâu nha."
Hội nghị kết thúc.
Trương Dịch lúc đầu cũng định mời Tiền Chính Cương đi ăn cơm.
Nhưng Tiền Chính Cương từ chối.
"Các người trẻ tuổi nên ăn chơi một chút, đừng quản lão già này làm gì."
Thấy Tiền Chính Cương từ chối thẳng thừng như vậy, Trương Dịch cũng không ép nữa.
"Khoan đã, Trương Dịch sáng mai đến phòng làm việc của ta một chuyến."
Trương Dịch ngây người ra, sau đó khẽ gật đầu: "Được thôi."
Trương Dịch thầm nghĩ...
Chẳng lẽ lại là chuyện tiền lương sao?
Lần trước mở họp xong, sáng sớm hôm sau liền cho mình tăng lên lương một năm hai mươi vạn.
Lần này... Lại muốn tăng nữa sao?
Buổi tối.
Mọi người trong phòng nhất trí quyết định, vẫn là ăn lẩu.
Chẳng qua chọn quán lẩu xem như là tốt nhất thành phố Thiên Hà.
Là loại có phòng riêng.
Sau đó vừa ăn lẩu vừa hát karaoke.
Nguyên liệu nấu ăn tươi ngon, môi trường tốt, giá cả cũng hơi đắt.
Trừ người trực ban và nghỉ ngơi, tổng cộng có mười lăm người.
Gọi hai loại nước lẩu, một cay một không cay.
Giữa chừng, không biết ai lại khơi lên muốn chơi trò 'thật lòng hay thách'.
Trương Dịch vốn không muốn chơi bị Trần Phương kéo vào một cách cứng rắn.
Chơi thì chơi vậy.
Thế mà còn có người nhét vào tờ giấy 'thách' một hạng mục trừng phạt là 'tùy ý chọn một người để hôn'.
Cái này làm Trương Dịch sợ hết hồn.
Mấy cô gái đối diện đang nhìn chằm chằm vào mình kìa!
Cố ý muốn chiếm tiện nghi của Trương Dịch phải không?
Hữu nghị nhắc nhở:
Các chàng trai đi ra ngoài phải biết bảo vệ bản thân mình ~~ À không đúng.
Là Trương Dịch ra ngoài phải bảo vệ tốt bản thân mình!
Ực ực ực!
Trương Dịch vội vàng tu hết ba chai bia.
Tửu lượng không tốt, cộng thêm trước đó đã uống hai bình với bọn họ.
Bây giờ lại thêm ba bình rượu vào bụng.
Hắn đã hơi choáng váng.
Nhưng cho dù không say cũng phải giả vờ say bí tỉ.
Như vậy mới có thể tránh khỏi trò chơi nhàm chán này!
Trần Phương thấy vậy, đành phải dìu hắn đến ghế sofa trong phòng nằm.
Một bên, mấy nữ sinh nhao nhao vẻ mặt tiếc nuối nhìn Trương Dịch!
Ôi!
Lại bỏ lỡ một cơ hội có thể tiếp xúc gần gũi với Trương Dịch rồi!...
Ngày hôm sau, Trương Dịch đến bệnh viện.
Hắn vốn định xin nghỉ hai ngày.
Còn định sáng sớm hôm nay sẽ về Vân Đô thăm cậu.
Tiện thể mang theo Mao Đài đã lấy về từ chỗ Lục Cao về nữa.
Nhưng vì Tiền Chính Cương tìm hắn có việc, nên hắn đành phải đến bệnh viện trước.
Phòng làm việc của viện trưởng.
Cộc cộc!
"Mời vào."
"Viện trưởng Tiền, ông tìm tôi."
"Mau vào ngồi đi."
Vẻ mặt Tiền Chính Cương giống hệt lần trước!
Trương Dịch thầm nghĩ, chắc chắn là nói chuyện tiền lương rồi!
"Cảm giác thăng chức thế nào hả Trương Dịch?" Tiền Chính Cương cười hỏi.
Trương Dịch thực ra chả có cảm giác gì.
Nhưng nhìn vẻ mặt mong chờ của viện trưởng Tiền, Trương Dịch vẫn nói: "Cảm giác rất tốt, cảm ơn viện trưởng Tiền đã đề bạt."
Tiền Chính Cương cười nói: "Không có gì, lần này tìm ngươi đến cũng là bàn chuyện tiền lương. Ta biết ngươi rất ưu tú, ta cũng có thể đoán được đã có không ít bệnh viện đang tìm ngươi để đàm phán rồi phải không?"
Tiền Chính Cương dò hỏi.
Trương Dịch không phủ nhận, gật đầu nói: "Đúng là có."
Tim Tiền Chính Cương giật thót!
Quả nhiên là vậy, hắn biết ngay mà!
Lần trước Lôi Thần Quang tự mình tới, hắn đã biết chắc là không đơn giản!
"Ngươi cứ yên tâm, nếu ngươi ở lại bệnh viện chúng ta, ta khẳng định sẽ cho ngươi đãi ngộ tốt nhất mà ta có thể cho. Vậy thế này đi, cho ngươi tăng lên lương một năm ba mươi vạn, ngươi thấy sao?"
Ba mươi vạn?
Cái này chẳng phải là ngang đãi ngộ của chủ nhiệm sao?
Ở thành phố Thiên Hà này.
Có vài khoa khác biệt, chủ nhiệm còn chưa chắc lấy được mức này đâu.
"Cảm ơn viện trưởng, ba mươi vạn tôi rất hài lòng."
Có thể đưa ra ba mươi vạn, Tiền Chính Cương thật sự rất có thành ý.
Trương Dịch cũng thấy đủ.
Ở Thiên Hà này.
Lương một năm ba mươi vạn.
Đã thuộc hàng người có thể đi nghênh ngang khắp nơi rồi.
Ra khỏi phòng làm việc của viện trưởng, Trương Dịch tranh thủ về ký túc xá.
Thu dọn qua loa một chút, liền xách đồ đạc đã mua cho cả nhà cậu lên đường.
Vân Đô không cách Thiên Hà quá xa.
Đi tàu hỏa ba tiếng rưỡi là đến nơi.
Một giờ chiều bốn mươi lăm phút, Trương Dịch đến ga tàu Vân Đô.
Dường như quá lâu không có về.
Vừa ra khỏi nhà ga lại khiến Trương Dịch có cảm giác cảnh còn người mất.
Nhà cậu ở khu nhà cũ bình thường, là một căn hai phòng.
Trước kia khi Trương Dịch ở nhờ nhà họ.
Hai em họ cùng với mợ ngủ chung một phòng.
Trương Dịch ngủ một phòng, cậu ngủ ghế sô pha một mình.
Từ năm lớp mười một đến lớp mười hai, cậu đã ngủ gần hai năm trên ghế sô pha.
Cũng không dễ dàng gì.
Bố mẹ mình đã mất, hiện tại cũng chỉ còn nhà cậu là người thân.
Nhìn cánh cửa chống trộm cũ kỹ trước mắt.
Trương Dịch thở dài một hơi, gõ cửa.
"Ai vậy?"
Trong phòng truyền ra tiếng của em họ Phi Phi.
Lần này về Trương Dịch không báo trước.
Chỉ nhắn Wechat hỏi em họ về tình hình hiện tại của gia đình.
Nàng nói mọi chuyện đều tốt, bảo Trương Dịch yên tâm.
Nhưng Trương Dịch vẫn mua rất nhiều đồ bổ về.
Ở cổng, Trương Dịch khẽ nói: "Là anh, anh Trương Dịch đây."
"A? ! Anh Trương Dịch? ! Mẹ ơi mẹ ơi, mẹ mau ra đây! Anh Trương Dịch về rồi!"
Cô bé trong nhà phấn khích hét lên.
Âm thanh đó cả hành lang đều nghe thấy.
Két.
Cửa chống trộm mở ra.
Em họ thò đầu ra nhìn một cái, liền phấn khích mở rộng cửa.
Sau đó liền như con gấu koala nhỏ treo trên người Trương Dịch.
"Anh Trương Dịch cuối cùng anh cũng về rồi ~ Phi Phi nhớ anh lắm!"
Em họ ôm lấy cánh tay Trương Dịch, ra sức lay.
"À? Thật sao? Tiểu Dịch về rồi à?"
Mợ nghe thấy tiếng liền vội đi ra.
Vừa nhìn thấy Trương Dịch, liền cao hứng hô to: "Hứa Trường Nguyên mau ra đây! Tiểu Dịch về rồi!"
"Ôi cha! Ai đến, ai đến rồi đấy? Ôi, Tiểu Dịch con về mua nhiều đồ như vậy làm gì, khách khí quá! Lần sau không được mua nữa!"
Hứa Trường Nguyên ngoài miệng trách mắng, nhưng trong lòng thì vui sướng không thôi.
Dĩ nhiên không phải là vui mừng vì Trương Dịch mua chút đồ bổ kia.
Mà là vui mừng vì Trương Dịch cuối cùng cũng đã về nhà.
"Mau ngồi mau ngồi, ăn cơm chưa? Để mợ bảo nhà bếp nấu cho con chút gì nhé?"
"Anh Trương Dịch cuối cùng anh cũng về rồi, anh không biết là em với chị nhớ anh cực kỳ cực kỳ cực kỳ luôn á~!"
Em họ năm nay mười tuổi, tính cách hoàn toàn trái ngược với cô chị.
Cô em thì hướng ngoại, lại rất thích nhõng nhẽo.
Cô chị điềm tĩnh nhã nhặn, ngại ngùng hướng nội.
Trương Dịch nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng nói: "Anh có mua quà cho em đó, mau đi xem một chút đi."
Vừa nghe có quà, cô bé lập tức mắt sáng lên.
Chạy đến đống quà để tìm đồ.
Lúc này Trương Dịch mới quay đầu nhìn cậu và mợ.
Định mở miệng hỏi thăm dạo này hai người khỏe không.
Kết quả...
Khi ánh mắt Trương Dịch chạm vào tim của cậu.
Ý cười trong đáy mắt nháy mắt đóng băng!
Bạn cần đăng nhập để bình luận