Làm Thầy Thuốc Có Mô Phỏng Phòng Giải Phẫu

Chương 241: Dùng một bài cô dũng giả đánh bại học sinh tiểu học

Chương 241: Dùng một bài ca "Dũng Cảm" đánh bại học sinh tiểu học.
Đám người: ? ? ?
Tất cả mọi người đều đổ dồn ánh mắt vào người Trương Dịch!
Rốt cuộc là làm cái gì vậy, bác sĩ Trương? ?
Đứa bé trai này đã phản kháng dữ dội như vậy, trán đã bắt đầu rướm máu rồi!
Ngươi thế mà còn đứng đó hát hò? ? ? Có nhầm không vậy!
Đêm hôm khuya khoắt ngươi hát cái bài "Dũng Cảm" gì chứ! !
Mọi người ở đây đều khó hiểu.
Cậu bé kia thì dần dần chuyển từ khóc lớn sang nức nở khe khẽ? ? Sau đó, cậu bé rụt rè ngẩng đầu nhìn Trương Dịch.
Đột nhiên!
Cậu bé cũng mở miệng!
"Yêu em… yêu em không khuất phục dáng vẻ?"
Trương Dịch trong lòng mừng rỡ!
Hay đấy! Mật khẩu đã kết nối thành công~!
Trương Dịch: "Yêu em giằng co với tuyệt vọng?"
Cậu bé: "Không chịu thua một lần…"
Trương Dịch: "Yêu em bộ dạng tàn tạ? ?"
Cậu bé: "Lại dám đặt cược vận mệnh vào sự tổn thương~"
Trương Dịch: "Yêu em giống hệt ta? ?"
Trương Dịch và cậu bé cùng hát: "Vết nứt đều giống nhau ~~!"
Hát xong, cậu bé thế mà lại cười!
Trương Dịch hỏi: "Thế nào, bài hát này hay không?"
Cậu bé gật đầu cười: "Hay! Cả lớp em đều hát được đó."
Trương Dịch cười nói: "Trùng hợp quá, ta cũng cả thủ đô đều biết hát, vậy đi, ta kiểm tra xem, xem xem em có thuộc hết tất cả các câu không nhé."
Cậu bé tỏ ra hứng thú, hưng phấn gật đầu: "Được!"
Trong khi Trương Dịch hát, anh tranh thủ ra hiệu cho y tá và Cao Hãn xử lý vết thương cho cậu bé.
Trương Dịch cũng nhân cơ hội này tranh thủ xử lý vết thương cho cậu bé.
"Bọn họ nói muốn ép em phát điên, giống như? ?"
"Xóa bỏ bùn lầy~"
Trương Dịch vừa hát, vừa quan sát vết thương, tiện tay tiêm một chút thuốc tê.
"Bọn họ nói muốn thuận thang mà lên, nhưng cái giá phải trả là? ?"
Cậu bé đau đến nhíu mày, nhưng ngay lập tức hát tiếp theo.
"Nhưng cái giá phải trả là cúi đầu~"
Trương Dịch cũng khen ngợi cậu bé hai câu: "Giỏi lắm! Thế mà không làm khó được em? ? Khụ khụ, tiếp theo ta sẽ thử khó hơn! Em chuẩn bị kỹ nhé!"
Trương Dịch giả bộ nghiêm túc, cậu bé cũng vẻ mặt nghiêm trang.
Trong lòng cậu bé: Hừ hừ~ còn muốn kiểm tra ta bài "Dũng Cảm" à? ? Chắc chắn không làm khó được ta rồi~
Cao Hãn lặng lẽ đưa kẹp gắp từ phía sau cho Trương Dịch, sau đó Trương Dịch bắt đầu hát:
"Đinh tai nhức óc~~"
Cậu bé ngây người!
Hả? ? "Đinh tai nhức óc"?
Sau "đinh tai nhức óc" là cái gì ấy nhỉ? ?
Trong lúc cậu bé đang suy nghĩ, Trương Dịch nhanh chóng châm xuống, một vào một ra, lại tiến rồi lại ra!
Tốc độ cực nhanh, nhanh đến nỗi cậu bé không kịp phản ứng, chỉ cảm thấy trán đột ngột đau thêm.
Nhưng chỉ đau thoáng qua một chút, sau đó thì thấy Trương Dịch đang xoáy vài vòng trên trán mình.
Trương Dịch lập tức buông kẹp gắp xuống, cười nói: "Chậc chậc, nhóc con, sau 'đinh tai nhức óc' không đoán ra được à?"
Cậu bé một mặt quật cường, cậu bé không chịu thua, không muốn thừa nhận mình PK bài "Dũng Cảm" với người khác lại thua!
Chuyện này quả thực là làm mất mặt học sinh tiểu học bọn chúng!
Trương Dịch vừa cầm băng gạc bắt đầu băng bó vết thương, vừa hát tiếp: "Em trầm mặc, đinh tai nhức óc~ câu tiếp theo là "You Are The Hero", sau đó mới tiếp điệp khúc, hiểu chưa?"
Cậu bé bừng tỉnh đại ngộ, hai tay vỗ mạnh vào đùi nói: "Ai da, con biết câu đó mà tại con quên mất thôi!"
Trương Dịch cười nói: "Được rồi, đứng lên đi, qua cửa sổ làm thủ tục, ta kê đơn thuốc nước sát trùng và băng gạc cho các cháu. Về nhà mỗi ngày thay thuốc một lần. Chú ý mấy ngày nay vết thương không được chạm nước, cũng đừng ăn cay quá, một tuần sau thì đến cắt chỉ."
Bà của cậu bé nghe xong thì gật đầu, kéo cậu bé chuẩn bị ra ngoài.
Chỉ thấy cậu bé vẫn vẻ mặt chưa cam tâm nhìn Trương Dịch nói: "Bác sĩ, con biết hát câu đó, chỉ là con quên mất thôi."
Trương Dịch gật đầu cho qua chuyện: "Được rồi được rồi, ta hiểu, cháu mau cùng bà về nhà đi, lần sau có cơ hội lại đến PK nhé."
"Vâng! Lần sau con sẽ đến tìm bác nhé!"
Cậu bé cẩn thận từng bước theo bà của mình đi ra.
Sau lưng, Trương Dịch còn chưa kịp quay đầu lại đã nghe phía sau truyền đến tiếng cười khúc khích.
Quay lại nhìn, thì ra là y tá và Thẩm Linh Nguyệt đang cười trộm.
Cao Hãn cũng chẳng khá hơn gì, nhịn cười đến nỗi mặt đỏ bừng.
Trương Dịch liếc bọn họ một cái nói: "Các ngươi hiểu cái gì? Ta đây gọi là dùng ma pháp đánh bại ma pháp! Gặp phải bệnh nhân đặc biệt thì phải có cách đối phó đặc biệt, hiểu chưa ~!"
Cao Hãn: "Phụt... Hiểu ạ ~"
Thẩm Linh Nguyệt: "Xuy xuy xuy... Hiểu ạ, mà bác sĩ Trương hát hay thật đó ."
Trương Dịch lại lườm bọn họ một cái, sau đó quay người về phòng cấp cứu...
Sáng hôm sau, sau khi giao ban và xử lý công việc chậm trễ vài tiếng, lúc tan ca thì đã gần mười một giờ.
Cao Hãn và Thẩm Linh Nguyệt hai người lần đầu tiên trực đêm lâu như vậy, mang theo hai quầng thâm mắt sâu hoắm và một bộ mặt mệt mỏi đi ra khỏi bệnh viện.
Trương Dịch thì ngược lại vẫn ổn.
Anh vốn quen với việc trực đêm, hơn nữa tinh thần lực của anh bây giờ cũng không hề kém.
"Các cậu về trước đi, tôi đi tìm viện trưởng Tiền bàn chút việc."
Hai người trên mặt hiện lên một vòng kinh ngạc!
Trương Dịch và viện trưởng Tiền quan hệ tốt đến vậy sao? Còn có thể bàn chút việc? ?
...Văn phòng viện trưởng Tiền.
"Trương Dịch, sao cậu lại tới đây? Nhanh ngồi đi."
Tiền Chính Cương rất hòa nhã.
Trương Dịch thì vẻ mặt lại rất thành khẩn.
"Viện trưởng Tiền, tôi muốn đưa ra một đề nghị."
Tiền Chính Cương nhấp một ngụm trà: "Đề nghị? Cậu nói thử xem?"
"Bệnh viện của chúng ta hiện tại cũng là bệnh viện tam giáp, tuy quy mô cụ thể vẫn còn kém so với bệnh viện Tỉnh và những bệnh viện lớn như Hoa Tây.
Nhưng chúng ta vẫn phải cố gắng nâng cao mảng giáo dục.
Tháng 9 cuối tháng sinh viên y khoa của đại học Thiên Hà cũng sẽ đến đây học khóa phẫu thuật.
Bệnh viện cũng dần dần tiếp nhận một số bác sĩ lớn có thành tích cao và nghiên cứu sinh, tôi đang nghĩ, liệu trang thiết bị ở bệnh viện, đặc biệt là trang thiết bị chữa bệnh dùng để bồi dưỡng thực tập sinh có thể được đổi mới không?
Những thiết bị cũ trước đây đã quá cũ kỹ rồi.
Tuy bệnh viện của chúng ta không bằng các bệnh viện lớn khác, nhưng tôi cảm thấy, về mảng bồi dưỡng bác sĩ thì tuyệt đối không thể thua kém được.
Suy cho cùng, y thuật của bác sĩ và y tá mới là gốc rễ của bệnh viện.
Tôi cảm thấy hai thứ này chúng ta không thể qua loa được, ngài thấy thế nào?"
Ánh mắt Tiền Chính Cương sáng lên: "Ý cậu là muốn chú trọng bồi dưỡng các bác sĩ trẻ về thao tác? Thay mới hết thiết bị thực hành đã cũ của bệnh viện?"
Trương Dịch gật đầu mạnh: "Không sai, không chỉ là thay mới, mà còn phải mua những thiết bị tân tiến hơn để các bác sĩ trẻ luyện tập.
Làm vậy bệnh viện có thể sẽ tốn thêm một khoản tiền, nhưng một thời gian sau, chẳng phải trình độ của các bác sĩ trẻ sẽ được nâng cao hay sao?
Đây đối với bệnh viện mà nói chẳng phải là một khoản đầu tư có lợi mà không lỗ vốn hay sao?"
Dừng một lát, Trương Dịch nói tiếp: "Tôi biết có thể trong bệnh viện chỉ có mình tôi là bác sĩ trẻ tuổi có thành tích nổi bật nhất.
Nhưng tôi tin rằng những người cùng tuổi tôi hoặc các trưởng khoa lớn hơn tôi một chút, bọn họ chắc chắn cũng muốn ưu tú như tôi.
Ai mà không muốn trở nên ưu tú chứ?
Nhưng họ không thể lúc nào cũng cầm bệnh nhân thật ra luyện tập được đúng không?
Cho nên tôi hi vọng bệnh viện có thể chú trọng bồi dưỡng các bác sĩ trẻ, như vậy mới có nhiều người giống như tôi, thậm chí là những bác sĩ vượt trội hơn cả tôi xuất hiện."
Bạn cần đăng nhập để bình luận