Làm Thầy Thuốc Có Mô Phỏng Phòng Giải Phẫu

Chương 496: Ôi uy, cứu tinh ngươi cuối cùng tới rồi

Trương Dịch phóng xe máy đến nơi, cả mặt và tay đều đã cóng đỏ. Hai bên má lạnh buốt như cắt, nhưng lúc này tính mạng con người là quan trọng nhất, Trương Dịch cũng chẳng còn tâm trí đâu mà để ý đến những chuyện khác. Vừa thấy Trương Dịch đến, mắt Mao Tiểu Viên bỗng chốc sáng rực lên! "Ôi uy ~ cứu tinh cuối cùng cũng tới rồi!"
"Vẫn đang cấp cứu! Nhưng huyết áp xuống thấp chỉ còn 70 thôi!" Mao Tiểu Viên vội vàng báo cáo tình hình.
Trương Dịch còn chưa kịp thay quần áo, đã lập tức tiến vào phòng cấp cứu. Vớ vội chiếc áo khoác trắng mặc vào, Trương Dịch tiến đến bên người bệnh đang được Trần Phương cấp cứu. Trần Phương đang tập trung cao độ thực hiện hô hấp nhân tạo, chẳng còn thời gian để ý đến Trương Dịch. Trương Dịch vừa tới đã nói ngay: "Cho thẩm tách luôn đi! Gọi điện thoại cho phòng thẩm tách!"
"Hả? Thẩm tách luôn sao?"
"Đúng, trực tiếp loại bỏ bớt các vi khuẩn gây bệnh trong người ra xem tình hình có khá hơn không. Bệnh nhân giờ đã bị nhiễm khuẩn huyết, vi khuẩn lan ra toàn thân rồi. Anh chỉ làm hô hấp nhân tạo thôi thì tác dụng không lớn, vừa thẩm tách vừa làm thì hiệu quả sẽ nhanh hơn!" Trong lúc cấp cứu, từng giây từng phút đều là vàng bạc.
"Vâng, vậy tôi đi gọi điện thoại!" Y tá đứng bên cạnh nghe vậy cũng như trút được gánh nặng trong lòng. Cô vội vàng chạy đi gọi điện thoại cho phòng thẩm tách. Vi khuẩn xâm nhập vào máu không chỉ gây nhiễm trùng mà còn có thể dẫn đến nhiễm độc toàn thân. Tình trạng nhiễm độc này, do vi khuẩn gây ra, cũng có thể làm cho toàn bộ cơ quan trong cơ thể bị suy yếu, cực kỳ nguy hiểm. Nhất là đối với người bệnh có sức đề kháng yếu như thế này. Nói thật, Trương Dịch cũng không dám chắc sau khi thẩm tách, bệnh nhân có qua khỏi không. Nhưng việc đó có thể tạm giữ được tính mạng của bệnh nhân, đồng thời tăng thêm một chút hi vọng sống sót.
"Tiêm thêm một ống Adrenalin nữa, nhiều hơn ba ống ở trên, một ống Dexamethasone ở trên nữa!"
"Vâng!"
"Đúng rồi, khoa xét nghiệm có kết quả chưa, là loại vi khuẩn gây bệnh nào? Bên đó xác nhận là nhiễm trùng đa khuẩn à?" Trương Dịch vừa hỏi vừa kiểm tra vết thương trên ngực bà cụ.
Tê... Kinh thật! Nhìn mà thấy ghê người! Một mảng lớn da thịt đã rách toác! Một nửa bầu ngực cũng bị tổn thương! Ghê thật! Trần Phương lắc đầu: "Vẫn chưa có, sắp một tiếng rồi mà còn chưa có kết quả."
Trương Dịch nghĩ một lát rồi nói: "Đợi chút, tôi lên đó giục!" Nói rồi, Trương Dịch lại hối hả chạy lên tầng ba tìm bác sĩ khoa xét nghiệm.
Ở cửa phòng xét nghiệm, Trương Dịch liếc nhìn vào bên trong, thấy ba bác sĩ trực ban có vẻ như đều đang bận rộn. Nhưng nghĩ đến người bệnh, Trương Dịch vẫn mặt dày gõ cửa: "Khụ khụ! Cái đó... tối nay là các anh chị trực ban phải không?"
Mấy bác sĩ khoa xét nghiệm ngẩng đầu lên. Thấy là Trương Dịch, một nữ bác sĩ trong số đó liền mắt sáng rỡ lên! "Đúng đúng! Là chúng tôi trực ban! Sao vậy bác sĩ Trương? Có cần gì giúp không? Có ca nào cần xét nghiệm gấp à? Tôi giúp anh làm trước cho."
"Ca xét nghiệm gấp của khoa chúng tôi gửi đến từ một tiếng trước rồi. Tôi đến hỏi xem ca bệnh của Ngụy Hiểu Quyên kết quả thế nào rồi, người bệnh đang nguy kịch, không xác định được loại vi khuẩn gây nhiễm trùng là gì, bệnh nhân đã bị sốc rồi. Cần tranh thủ tìm ra vi khuẩn gây bệnh để điều trị cho kịp." Giọng Trương Dịch có chút gấp gáp.
Các bác sĩ khoa xét nghiệm cũng không nói gì. Một bác sĩ nam đang ngồi làm việc chợt vỗ trán nói: "Ai nha! Mẫu xét nghiệm gấp phải không? Ai nha, thật xin lỗi, thật xin lỗi! Vừa rồi bên khu nội trú gửi đến mấy mẫu đờm, tôi bận quá nên quên mất! Thật xin lỗi, thật xin lỗi! Tôi làm cho anh ngay đây!"
"Cái gì?!" Lúc này, Trương Dịch thật sự muốn bốc hỏa rồi! Ca xét nghiệm gấp lại bị gác sang một bên vì mấy cái mẫu đờm của khu nội trú sao?! Thôi được rồi, không có gì phải giận. Người ta, khó tránh khỏi có lúc đãng trí quên việc. Ai mà không có lúc thế này chứ?
Trương Dịch nhìn vị bác sĩ nam kia nói: "Hiện tại chúng tôi quan sát thấy bên ngoài vết thương bệnh nhân có nghi ngờ là viêm da do nhiễm khuẩn, anh kiểm tra giúp xem có tụ cầu khuẩn vàng, liên cầu khuẩn tan huyết, trực khuẩn gram âm và kỵ khí khuẩn không nhé."
"Được được được! Bác sĩ Trương đợi tôi nửa tiếng nữa, tôi làm cho anh ngay!" Bác sĩ nam vội vàng gật đầu đáp. Mẫu xét nghiệm gấp được gửi đến đều cần phải có kết quả trong thời gian nhanh nhất. Ca cắm mác sớm được ưu tiên xét nghiệm "Gấp", đây là quy tắc mà phòng xét nghiệm Corbin phải tuân thủ. Tuy là bệnh viện lớn, tuy là ban đêm nhưng vẫn còn rất nhiều xét nghiệm cần làm. Nhưng một khi dính đến ca "Gấp", bên khoa xét nghiệm đều sẽ phải nhanh chóng hoàn thành.
"Thật ngại quá bác sĩ Trương, anh ta mới tới không lâu, có thể... còn chưa quen, bác sĩ Trương đừng nóng giận." Nữ bác sĩ bên cạnh thấy sắc mặt Trương Dịch không được tốt thì vội vàng đứng ra hòa giải. Trương Dịch cau mày nhìn cô ta một cái rồi nói: "Mau chóng cho ra kết quả, tôi có thể chờ nhưng tính mạng bệnh nhân không chờ được! Làm xong rồi thì bảo hộ công mang qua, nhanh một chút!"
"Được được, không thành vấn đề!"
Nói xong, Trương Dịch liền sải bước về phòng cấp cứu. Chuyện hôm nay, phải tìm cơ hội nói chuyện với chủ nhiệm khoa xét nghiệm mới được. Xét nghiệm gấp! Cái gì gọi là xét nghiệm gấp! Xét nghiệm gấp đã cầm trên tay đều phải làm với tốc độ nhanh nhất, sao lại còn có thể để một bên rồi quên như thế được chứ! Thật là tắc trách!
Khi trở lại phòng cấp cứu, bác sĩ phòng thẩm tách đã bắt đầu tiến hành thẩm tách cho bà cụ. Bộ lọc trong máy thẩm tách đều là một người một bộ, để đảm bảo không lây nhiễm chéo. Đương nhiên bộ lọc nhập khẩu cũng rất đắt, giá một lần vào khoảng bốn, năm trăm tệ. Lúc này, tình trạng bệnh của bà cụ vẫn không khả quan hơn, người vẫn đang trong tình trạng hôn mê. Điều duy nhất đáng hy vọng là nhịp tim và huyết áp vẫn còn dao động trên dưới mức 80. Khá hơn chút, nhưng vẫn rất nguy hiểm. Trong tình hình này, dù là Trương Dịch có ra tay phẫu thuật làm sạch vết thương cho bà cụ thì anh cũng không dám chắc cuộc phẫu thuật có thành công không. Tình trạng người bệnh quá kém, phải đợi đến khi tình trạng ổn hơn mới có thể tiến hành phẫu thuật được.
Vừa rồi Mao Tiểu Viên đã đi nói chuyện lại với người nhà bên ngoài, vì muốn thẩm tách nên để người nhà vào trông nom. Anh ta lo Vạn Nhất sau khi người bệnh thẩm tách mà không qua khỏi, thì đó chẳng phải là lần cuối cùng gia đình bên nhau sao? Ai!
Ba người nhà vừa bước vào đã thấy máu của Ngụy Hiểu Quyên chạy trong ống dẫn của máy móc, cả ba người lập tức không kìm được nước mắt mà òa khóc. Nhất là hai cô con gái. Cả nhà họ không ai học y nên cũng chẳng hiểu gì về máy móc này. Chỉ nghe Mao Tiểu Viên nói muốn loại bỏ toàn bộ huyết dịch trong người mẹ của mình, đưa một chút vi khuẩn gây bệnh ra ngoài. Tuy không hiểu gì nhưng nghe đến đó thôi đã thấy sợ rồi! Họ sợ mẹ mình cứ thế ngủ một giấc không tỉnh dậy, dù có lọc máu cũng chẳng thể tỉnh lại nữa.
Ai. Đêm khuya thanh vắng, phòng cấp cứu vang lên những tiếng nức nở không ngừng. Hai cô con gái và người chồng đều vây quanh bên giường gọi tên Ngụy Hiểu Quyên, nhưng bệnh nhân chẳng hề có phản ứng. Trông giống như sắp lìa đời đến nơi rồi.
Trần Phương nhìn bệnh nhân trên giường, lại nhìn Trương Dịch. Sau đó, anh đến bên Trương Dịch, lặng lẽ hỏi: "Trương Dịch, ca này cậu có nắm chắc không?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận