Làm Thầy Thuốc Có Mô Phỏng Phòng Giải Phẫu

Chương 218: Chướng mắt Thị Y viện, muốn mời chuyên gia?

Chương 218: Chướng mắt Bệnh viện Thị, muốn mời chuyên gia?"A?""Cái gì?"Trương Dịch cùng Hàn Đống Lương trong mắt đều hiện lên một tia không hiểu.Ý gì? ?Không tin Bệnh viện Thị của bọn ta sao? ?Toàn thiên hạ Bệnh viện Thị của bọn hắn cũng được xem là tốt nhất rồi!Chỉ thấy ông lão kia có chút ngại ngùng mà nói:"Bác sĩ, không phải tôi không tin các người, là con trai tôi vừa rồi khăng khăng muốn tôi đừng ký vào giấy đồng ý phẫu thuật.Nó nói nó sẽ về xem, nếu thật sự cần làm phẫu thuật thay khớp này, thì nó sẽ liên hệ chuyên gia bên Ma Đô tới làm...Con trai tôi có quen một bác sĩ, nên... nên là vậy..."A ~ Trương Dịch hiểu ra.Chướng mắt bác sĩ Bệnh viện Thị, người ta muốn mời chuyên gia.Cũng bình thường thôi, chuyên gia mà, nghe hai chữ chuyên gia là thấy rất lợi hại rồi."Được, không vấn đề gì, chúng tôi hiểu. Chỉ cần chuyên gia các anh mời tới có thể chịu trách nhiệm là được."Ông lão liền vội vàng gật đầu: "Vâng vâng, cám ơn các người thông cảm nhé."Ông lão rất khách khí, thái độ cũng rất tốt.Trương Dịch khoát tay một cái nói: "Không sao không sao, ông đừng để ý, chuyện nhỏ thôi mà."Sau đó bà lão kia vẫn nằm trong phòng cấp cứu, Hàn Đống Lương vừa thấy không còn ca phẫu thuật, cũng không vội vàng đưa người đến khoa ngoại xương nằm viện.Cứ như vậy đợi đến khi đứa con trai mà bọn họ nhắc đến tới.Trong lúc này Tô Hiểu Hiểu còn cố ý đến một chuyến để cảm ơn Trương Dịch.Bởi vì cô ấy nhận được giấy báo nhập viện của khu nội trú.Bệnh viện đã giúp Lưu Lạc hai vạn tệ tiền viện phí.Tô Hiểu Hiểu biết chắc chắn là công lao của Trương Dịch.Chỉ có điều đến giờ Lưu Lạc vẫn chưa có dấu hiệu tỉnh lại.Trương Dịch cũng định tối nay tan làm sẽ đi in hai bản bệnh án của Lưu Lạc và ảnh chụp rồi đăng lên mạng xã hội.Hy vọng dựa vào chút sức mọn của mình, có thể giúp Lưu Lạc phần nào.Ba tiếng sau, vào khoảng gần giờ nghỉ trưa.Ngoài cửa phòng khám cấp cứu có một người đàn ông trung niên, thần sắc vội vã, mặc âu phục cầm cặp công văn đi vào."Chào anh, xin hỏi có ông Thiều Hoa ở đây không? Là một bệnh nhân nữ, nghe nói sáng nay vừa tới, bị đau chân thì phải."Vừa hay lúc người này nói, Trương Dịch cũng ở bên cạnh không xa.Chưa đợi y tá trả lời, Trương Dịch đã lên tiếng nói trước:"Anh là người nhà của ông Thiều Hoa phải không? Tôi là bác sĩ tiếp nhận bệnh của bà, mời đi theo tôi."Người đàn ông trung niên kia quay đầu nhìn Trương Dịch một cái, không để lại dấu vết liếc nhìn thẻ làm việc của Trương Dịch.Quy Bồi Sinh? Trợ lý chủ nhiệm?Đây là ý gì?Người đàn ông trung niên không rõ về hệ thống chức danh của bệnh viện.Nhưng ba chữ Quy Bồi Sinh kia thì anh ta biết.Quy Bồi Sinh à, chỉ hơn thực tập sinh một chút thôi.Cho dù sau đó có viết là trợ lý chủ nhiệm bác sĩ thì cũng chỉ vậy thôi.Lúc này trong mắt anh ta không hề có vẻ tôn trọng.Thực tập sinh Quy Bồi Sinh, trong bệnh viện đều là người ở tầng dưới nhất mà~~Trong phòng cấp cứu, ông lão đang ngồi bên giường trò chuyện cùng bà lão để xoa dịu cơn đau của bà."Ba, mẹ! Sao hai người lại gặp phải chuyện này mà không nói với con sớm?Nhìn xem chuyện gì đã xảy ra mà cứ phải để nghiêm trọng lên mới chịu đến bệnh viện khám? ?Con đã phải nói bao nhiêu lần rồi, nếu thấy khó chịu ở đâu thì phải đến bệnh viện ngay, có biết chưa? !"Người đàn ông trung niên vừa vào đã cất tiếng trách cứ vội vàng.Hai ông bà nửa buông mắt, hơi nhún vai, ngoan ngoãn ngồi đó mặc con trai thuyết giáo.Cuối cùng, người đàn ông trung niên này cũng chỉ đành thở dài một tiếng, rồi mới nhìn Trương Dịch bên cạnh hỏi:"Xin hỏi bác sĩ, rốt cuộc mẹ tôi bà ấy bị... Thôi được rồi, phiền anh gọi trực tiếp chủ nhiệm khoa của anh tới được không?"Ý của anh ta là muốn trực tiếp nói chuyện với chủ nhiệm khoa.Anh ta cảm thấy Trương Dịch là Quy Bồi Sinh, không có kinh nghiệm gì, anh ta không yên tâm.Trương Dịch cũng không tức giận, nở một nụ cười lịch sự nói:"Xin lỗi, chủ nhiệm của chúng tôi hôm nay nghỉ." "A? Vậy... Người chủ nhiệm nghỉ thì cũng phải có người có chức vụ cao hơn một chút đại diện chủ nhiệm chứ? Phiền anh gọi người lãnh đạo trong khoa, ngoại trừ chủ nhiệm ra đến, tôi muốn trực tiếp trao đổi tình hình bệnh của mẹ tôi với lãnh đạo."Sau khi nói xong, người đàn ông trung niên phát hiện Trương Dịch vẫn đứng trước mặt anh ta, không nhúc nhích.Người đàn ông ngẩn người còn nói thêm:"Ờ... Phiền anh giúp tôi gọi một người lãnh đạo không phải chủ nhiệm ra."Y tá đi ngang qua để đổi thuốc nghe xong, lập tức chỉ vào Trương Dịch nói:"Ngoài chủ nhiệm ra sao? Chính là anh ấy đó, trợ lý chủ nhiệm khoa chúng tôi, trợ lý Trương.Hai ngày nay chủ nhiệm không có ở đây, trợ lý Trương chính là người có quyền lớn nhất của khoa, anh có gì cứ nói với trợ lý Trương, bảo đảm cho anh làm tốt."Người đàn ông trung niên: O_o? ?"Cái gì? ? Anh ta... Anh ta là? ?"Người đàn ông trung niên vừa nghi hoặc nhìn Trương Dịch từ trên xuống dưới một lượt, vừa khó tin nói.Không thể nào!Chuyện này. . .Người đàn ông trung niên lại nghĩ tới điều gì, lập tức quay đầu nhìn mặt trời ngoài cửa sổ.Kỳ lạ, anh ta không nhìn lầm mà!Mặt trời vẫn mọc ở phương đông lặn ở phía tây, không phải là tây mọc đông lặn mà!Vậy... vậy là chuyện gì đang xảy ra vậy?Thời đại thay đổi rồi sao? Quy Bồi Sinh mà cũng có thể làm lãnh đạo à? ?Thật đúng là chưa từng nghe thấy chuyện này bao giờ!"Chào anh, tôi tên là Trương Dịch, là trợ lý chủ nhiệm khoa cấp cứu."Trương Dịch chủ động lên tiếng chào người đàn ông.Người đàn ông trung niên này sau khi hít sâu một hơi, chỉnh lại một chút bộ âu phục, rồi bắt tay với Trương Dịch nói:"Ha ha, chào cậu, vừa nãy... không biết là cậu."Thảo nào cậu này cứ đứng ở đây nãy giờ không đi đâu.Thì ra anh ta là người có quyền cao nhất ở đây à!Không nói sớm!Có điều trông thật trẻ tuổi a...Người đàn ông trung niên này trong lòng vẫn có chút không tin.Trương Dịch nhìn ánh mắt của người nhà bệnh nhân là biết anh ta đang nghĩ gì.Không tin cũng bình thường, ai bảo mình còn trẻ làm gì.Trương Dịch cũng không vòng vo, nói thẳng:"Thưa anh, tôi nghe ông cụ nói là anh dự định mời chuyên gia từ bên ngoài đến phẫu thuật?"Người nhà bệnh nhân cũng không ngại, nói:"Đúng vậy, tôi thường xuyên phải ra ngoài làm ăn, quen biết mấy bác sĩ có tay nghề tương đối giỏi. Giờ phiền cậu nói cho tôi nghe tình hình cụ thể của mẹ tôi nhé."Nửa tiếng sau, người nhà bệnh nhân nghe Trương Dịch giải thích xong thì như có điều suy nghĩ gật đầu.Hoại tử xương đùi? !Hơn nữa còn phải thay một cái khớp háng mới mới có thể đi lại được? ?Nghe qua đã thấy rất nghiêm trọng rồi.Cho nên ca phẫu thuật này người nhà nhất định không để cho bác sĩ của bệnh viện nhỏ làm.Nếu không phải vì bố mẹ thích ở quê dưỡng lão, thì anh ta đã sớm đưa hai cụ lên Ma Đô rồi.Chắc giờ đã đang ở bệnh viện Thụy Kim Ma Đô do chuyên gia đích thân mổ rồi ấy chứ.Ôi, đáng tiếc là nơi này cách Ma Đô quá xa.Đưa mẹ lên Ma Đô để phẫu thuật bằng chuyến bay đặc biệt cũng không thực tế.Vậy chỉ có thể mời chuyên gia từ Ma Đô qua một chuyến.Sau khi suy nghĩ, người nhà nói:"Tôi có thể chụp lại giấy xét nghiệm của mẹ tôi được không? Sau đó gửi cho vị bác sĩ kia ở bệnh viện Thụy Kim Ma Đô xem.Tình trạng sức khỏe của mẹ tôi thế này thì không thể chuyển viện được, cho nên bên tôi định mời chuyên gia Ma Đô đến phẫu thuật cho mẹ.Chi phí bên tôi sẽ lo, còn nằm viện hậu phẫu thì vẫn sẽ ở bệnh viện của các anh."Bệnh viện Thụy Kim Ma Đô?Trương Dịch nhớ hình như giáo sư Từ Xương cũng làm ở bệnh viện Thụy Kim Ma Đô.
Bạn cần đăng nhập để bình luận