Làm Thầy Thuốc Có Mô Phỏng Phòng Giải Phẫu

Chương 182: Không phải đột tử! Là tạo ảnh tề dị ứng

"Không phải té xỉu bình thường? Ngươi đang nói cái gì vậy?"
"Tim vẫn đập, hô hấp vẫn có, chắc là mệt quá nên mới choáng thôi!"
"Người này là ai vậy? Bác sĩ của bệnh viện Nhân Dân thành phố Thiên Hà à?"
"Không phải té xỉu bình thường thì là té xỉu kiểu gì??"
Nghe Trương Dịch nói như vậy, trong đám người không thiếu mấy tiếng bàn tán nho nhỏ.
Những người chưa từng thấy Trương Dịch thì không biết hắn là ai.
Nhưng những người vừa nãy gặp Trương Dịch ở đại sảnh dưới lầu thì biết, hắn không hề đơn giản.
Kim Chính Luân nghe xong, cũng ngồi xổm xuống hỏi: "Trương Dịch, vì sao lại nói hắn không phải té xỉu bình thường? Ngươi quan sát ra từ đâu vậy?"
Trương Dịch nhíu mày, nói: "Theo ta quan sát, việc chủ nhiệm Hồ té xỉu hẳn là có nguyên nhân khác.
Viện trưởng Kim có thể thử sờ mạch của hắn một chút xem, có phải là nhanh hơn bình thường một chút không.
Rồi xem lồng ngực hắn, nhịp chập trùng cũng nhanh hơn tần suất bình thường."
Kim Chính Luân nghe xong, ngồi xổm người xuống đưa tay sờ thử.
"Thật đúng là vậy, tần suất... đúng là có nhanh hơn!"
Lời của Kim Chính Luân làm những người xung quanh đều khẩn trương cả lên!
Xin nhờ, chủ nhiệm Hồ đừng có xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn chứ!
"Nhanh, bảo khoa cấp cứu nhanh chân lên chút nữa!" Chu Kỳ Hồng lo lắng thực sự có chuyện lớn gì, liền thúc giục thêm một lần.
"Đến đến, bọn họ sắp tới ngay đây!"
Sau đó, đã thấy Trương Dịch cởi từng chiếc cúc áo sơ mi trước ngực của chủ nhiệm Hồ, để lộ làn da trần cho mọi người thấy.
Lập tức, mọi người đều lộ vẻ mặt kinh ngạc không thể tưởng tượng nổi!
"Trời ạ! Sao lại có thể như vậy? !"
"Chuyện này là thế nào vậy? Sao lại thế này..."
"Làn da sao lại đỏ như vậy?"
"Các người xem mặt kìa, sắc mặt của chủ nhiệm Hồ cũng dần dần đỏ lên!"
"Không lẽ vậy? Chẳng lẽ nguyên nhân chủ nhiệm Hồ té xỉu là do dị ứng?!"
Ở đây đều là bác sĩ, nhìn thấy tình huống các chấm đỏ dài trên người này, tám phần mười đều có thể đoán ra là do dị ứng.
Trương Dịch gật đầu nói: "Không sai, ta hoài nghi nguyên nhân hắn té xỉu không phải đột tử mà là dị ứng!"
Chu Kỳ Hồng lộ vẻ mặt không thể tin được nhìn Trương Dịch.
Nha, gia hỏa này cả quá trình chỉ sờ mạch cổ chủ nhiệm Hồ hai lần, làm sao hắn thấy được là dị ứng vậy? ?
Trong mắt Kim Chính Luân và Từ Xương ngược lại lộ ra một tia tán thưởng.
Hiện trường nhiều bác sĩ như vậy không ai phát hiện, lại chỉ có mình hắn phát hiện.
Thật là khó mà tin được, tiểu tử này làm phẫu thuật tốt thì thôi đi, mà khả năng quan sát lại còn tỉ mỉ như vậy.
Lúc này, nam tử trẻ tuổi đeo kính, chải đầu đại bối ở bên cạnh cũng lặng lẽ nhìn Trương Dịch một cái.
Hóa ra hắn chính là Trương Dịch.
Chính là bác sĩ đã đ·á·n·h bại Tiêu Chí Văn, cũng là đối thủ của hắn hôm nay.
Nhưng cho dù là do dị ứng dẫn đến ngất xỉu, thì tác nhân gây dị ứng là cái gì?
Đại bối đầu ngẩng lên liếc nhìn rất nhiều lãnh đạo ở hiện trường, lập tức dò hỏi: "Chuyện này rất giống dị ứng, nhưng mà tác nhân gây dị ứng của chủ nhiệm Hồ là cái gì vậy?"
Hiện trường có một bác sĩ khoa ngoại xương của Hoa Tây nói: "Buổi sáng hôm nay chủ nhiệm Hồ cũng không có ăn gì, tôi nhớ sau khi tan ca mổ hắn hình như có đi qua khoa chẩn đoán hình ảnh một chuyến, sau đó liền đến họp ngay.
Nếu mà nói về tác nhân gây dị ứng... Chẳng lẽ là do ăn cái gì ở khoa chẩn đoán hình ảnh, hay là bị dị ứng do phóng xạ?"
Chu Kỳ Hồng nghe xong thì vội vàng lắc đầu nói: "Không đúng, chủ nhiệm Hồ làm việc ở bệnh viện nhiều năm như vậy nếu là dị ứng do phóng xạ thì hắn đã dị ứng từ lâu rồi, đâu có đến bây giờ."
Trong khi Chu Kỳ Hồng nói câu này thì có một cậu trai trẻ tuổi không biết từ đâu ôm đến một cái gối dưỡng khí, hiện trường không có ống dưỡng khí nên chỉ có thể trực tiếp mở van để cho chủ nhiệm Hồ hút dưỡng khí.
Trương Dịch bên này cũng đang tinh tế suy tư trong đầu.
Rốt cuộc tác nhân gây dị ứng của chủ nhiệm Hồ là gì?
Đôi khi không tìm ra tác nhân gây dị ứng thì khó mà cắt đứt liên hệ giữa nó và người bệnh, cho dù có dùng bao nhiêu thuốc kháng dị ứng thì cũng vô dụng.
Thế nhưng chủ nhiệm Hồ chỉ đi qua khoa chẩn đoán hình ảnh mà thôi sao?"Vậy chủ nhiệm Hồ hôm qua hoặc là hôm kia có ăn cái gì khác không?" Trương Dịch hỏi.
Bác sĩ khoa ngoại xương lắc đầu nói: "Không có mà? Tôi nhớ là đều ăn cơm ở căn tin thôi, trước đây cũng ăn vậy đâu có thấy chủ nhiệm bị dị ứng gì đâu?"
Nghe xong, Trương Dịch lại cúi đầu xuống quan sát kỹ chủ nhiệm Hồ đang nằm trên mặt đất.
Sau khi có dưỡng khí thì triệu chứng thở dốc đã hơi dịu đi.
Nhưng các chấm đỏ trên người vẫn không có dấu hiệu biến mất.
Rốt cuộc là do dị ứng với cái gì? !
Đúng lúc này, nam tử đeo kính đầu đại bối kia đột nhiên nói: "Viện trưởng Chu, tôi nghi không phải do dị ứng! Mặc dù chấm đỏ là triệu chứng thường thấy nhất của dị ứng, nhưng cũng có khả năng không phải.
Ngoài dị ứng ra thì trên người xuất hiện các chấm đỏ còn do các bệnh ngoài da như mẩn ngứa, b·ệ·n·h giang mai và các b·ệ·n·h suy giảm miễn dịch gây mụn nhọt!
Kết hợp với việc chủ nhiệm Hồ thường xuyên thức đêm, ngủ không đủ giấc có thể dẫn đến sức miễn dịch thấp, virus xâm nhập rồi công kích hệ thống miễn dịch, nên mới có tình huống hiện tại.
Tôi biết, bác sĩ chúng ta nhất định phải quan sát tỉ mỉ mới đưa ra được chẩn đoán chính xác.
Cho nên tôi thấy không thể quá qua loa định nghĩa là dị ứng, mà phải dựa trên mụn nhọt để điều trị!"
Vừa nói, đại bối đầu vừa nhìn Trương Dịch đang ngồi xổm dưới đất.
Ý trong lời nói là Trương Dịch không có quan sát tỉ mỉ đã vội kết luận là dị ứng, nói như vậy là quá qua loa và không chú tâm.
Lời của đại bối đầu làm cho không ít bác sĩ ở hiện trường cảm thấy có lý.
Mụn nhọt đúng là cũng có triệu chứng như vậy.
Không chừng chủ nhiệm Hồ thực sự không bị dị ứng.
Đúng lúc này nhân viên y tế khoa cấp cứu cũng chạy tới.
Khiêng cáng cứu thương cùng các dụng cụ chữa bệnh, một đường chạy như bay.
Mọi người trong phòng họp cũng tự giác nhường đường cho khoa cấp cứu.
"Viện trưởng Chu, chúng tôi đến rồi."
"Cứu người trước đi cứu người trước!" Chu Kỳ Hồng vội vàng chỉ vào chủ nhiệm Hồ đang nằm trên đất nói.
Bác sĩ khoa cấp cứu của Hoa Tây vẫn rất giàu kinh nghiệm.
Đặc biệt là người trước mặt này, Cao Thiên Kỳ.
38 tuổi, trợ lý chủ nhiệm, đợi phó chủ nhiệm về hưu, thì anh chính là phó chủ nhiệm khoa cấp cứu.
Thực lực cũng là một bậc cao thủ.
Chỉ thấy Cao Thiên Kỳ đi tới, đẩy Trương Dịch ra, ngồi xổm bên cạnh chủ nhiệm Hồ.
Sau một hồi kiểm tra, y tá gắn máy theo dõi điện tâm đồ cho ông.
Huyết áp 98/64 mmhg, nhịp thở 27 lần/phút, nhịp tim 116 lần/phút, nhiệt độ cơ thể 37.6℃.
Nhìn vào chỉ số sinh tồn thì không có vấn đề gì lớn.
Nhưng thường thì cái gì không có vấn đề lớn mới là vấn đề.
Đại bối đầu nói với Cao Thiên Kỳ: "Trợ lý Cao, tôi sơ bộ đoán là mụn nhọt, chủ nhiệm Hồ thường xuyên thức đêm phẫu thuật nên sức miễn dịch thấp, bị virus xâm nhập gây nhiễm trùng, cho nên trên người mới xuất hiện nhiều chấm đỏ như vậy."
Cao Thiên Kỳ quan sát các chấm đỏ trên bụng ngực của chủ nhiệm Hồ, khẽ gật đầu, nói: "Nhìn xem thì quả thực có chút giống, tranh thủ khi triệu chứng của chủ nhiệm Hồ vẫn còn tương đối nhẹ, chúng ta đưa vào khoa cấp cứu làm kiểm tra trước xem sao đã.
Nếu quả thật là mụn nhọt thì có thể dùng ngay thuốc kháng viêm không chứa steroid cộng thêm thuốc kháng virus là có thể chữa khỏi.
Viện trưởng Chu đừng quá lo lắng, cứ giao chủ nhiệm Hồ cho khoa cấp cứu chúng tôi."
Đang lúc mấy bác sĩ cấp cứu chuẩn bị khiêng chủ nhiệm Hồ lên cáng để đưa đi.
Trương Dịch đột nhiên lên tiếng ngăn lại: "Không được, không thể dùng thuốc không chứa steroid để điều trị! Chủ nhiệm Hồ không phải mụn nhọt, mà là bị dị ứng! Mà còn là dị ứng với thuốc cản quang!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận