Làm Thầy Thuốc Có Mô Phỏng Phòng Giải Phẫu

Chương 394: Không thể để cho Điền Phi Long tại khám gấp đi ngang

Chương 394: Không thể để cho Điền Phi Long tại khoa cấp cứu đi ngang.
Thấy Trương Dịch đang do dự, Điền Phi Long lại nói tiếp: "Ngươi yên tâm, việc này ta buổi sáng đã nói với viện trưởng Kim rồi. Ông ấy không có ý kiến gì, chủ yếu là xem ngươi có nguyện ý hay không thôi. Cho nên, sáng nay ta mới lập tức đến tìm ngươi."
"Tìm ta sang tổ 2?"
"Đúng vậy, ta biết ngươi là một bác sĩ rất ưu tú, hơn nữa trước đây ngươi ở bệnh viện Thiên Hà hình như cũng làm ở khoa cấp cứu đúng không? Trước đây lão già Khang Ngạn Minh kia thật sự không hiểu chuyện, ta cũng biết trong lòng ngươi chắc chắn không thích hắn. Vậy nên ta đến tìm ngươi đây. Đến tổ 2 chúng ta nhé? Tổ 2 với tổ 1 chẳng hề liên quan đến nhau đâu. Công việc cũng tách biệt ra, chỉ khi xe cấp cứu đưa bệnh nhân đến và phân phối bệnh nhân ở phòng cấp cứu thì mới tiếp xúc thôi. Sau đó thì ai quản bệnh nhân người nấy, ai làm việc người nấy. Gặp lão già Khang Ngạn Minh kia thì ngươi chào hỏi một tiếng là được, còn lại thì không cần quan tâm."
Điền Phi Long ngược lại rất chu đáo. Trước đây, khi mới đến bệnh viện, hắn chỉ mời mình qua loa. Sao bây giờ lại đột nhiên long trọng muốn điều mình đến khoa cấp cứu thế này? Trương Dịch đoán là lão ta đã xem tin tức trên nhóm chat hôm qua. Một người nhìn qua một lần có thể học được cách phẫu thuật ghép tim thì không phải thiên tài thì là gì? Đem người như vậy điều đến khoa cấp cứu, tác dụng lớn phải biết!
Điền Phi Long vừa ăn cơm vừa chờ Trương Dịch trả lời, cũng không vội. Người trẻ tuổi mà, cứ cho thêm chút thời gian để cân nhắc.
"Khụ khụ..."
Trần Phương ngồi bên cạnh nhẹ nhàng bị sặc một tiếng. Ngẩng đầu lên, hắn nhìn Điền Phi Long rồi lại nhìn Trương Dịch một cái. Nói thật thì hắn cũng rất muốn đến khoa cấp cứu. Chỉ là xem Trương Dịch có bằng lòng hay không thôi. Lúc trước ở tổ 1, Khang Ngạn Minh không biết trân trọng, nhưng vị Phó chủ nhiệm Điền Phi Long này có vẻ rất biết nhìn người. Nhận ra Trương Dịch là bảo vật liền vội vàng đến "đào" người.
"Điền chủ nhiệm, tôi ở khoa tim mạch còn chưa quen việc được bao lâu, mà đã chuyển sang khoa cấp cứu thì có vẻ không ổn lắm."
Một lúc sau, Trương Dịch mới chậm rãi lên tiếng.
Điền Phi Long liền xua tay: "Sao lại không ổn! Quá tốt là đằng khác! Ngươi chính là thích hợp với khoa cấp cứu, ngươi sinh ra là để làm ở khoa cấp cứu đấy! Mấy tin tức trước đây của ngươi tôi đều thấy rồi. Gặp nguy không loạn, nhanh chóng chuẩn xác tìm ra điểm chảy m.á.u. Tổ 2 chúng tôi không có mấy ai làm được thong dong như ngươi đâu."
Nghe Điền Phi Long liên tục khen ngợi, trong lòng Trương Dịch cảm thấy, con người này với Khang Ngạn Minh quả thật khác nhau một trời một vực. Điền Phi Long cảm thấy thật biết ăn nói, cũng biết nịnh nọt. Bình thường lúc nào cũng cười cười, ra vẻ dễ gần nhưng thực ra không phải vậy. Còn Khang Ngạn Minh lại quá thẳng tính, thích thì nói thích, không thích thì dù có đắc tội cũng phải nói ra. Ha ha. Chẳng trách mà hai tổ khoa cấp cứu như nước với lửa.
Trương Dịch cười nói: "Vậy để tôi suy nghĩ thật kỹ đã, nhưng mà tôi phải nói trước, tôi có điều kiện."
"Điều kiện?" Điền Phi Long hơi sững sờ. Tên nhóc này còn dám ra điều kiện à? Ha ha!
"Ngươi cứ nói xem sao, chỉ cần không quá đáng, ta nhất định đồng ý ngươi." Điền Phi Long không vội, cứ nghe xem Trương Dịch định làm gì đã, rồi tính tiếp.
Trương Dịch đặt đũa xuống, vẻ mặt nghiêm túc nói: "Thực ra, tôi cũng biết ngài và chủ nhiệm Khang tính cách không hợp, nhưng việc này không liên quan gì đến tôi cả. Vì vậy, nếu tôi muốn đến khoa cấp cứu thì tôi cũng không muốn phải đứng về bên nào hết. Dù sao thì tôi là bác sĩ, chữa bệnh cứu người mới là trách nhiệm của tôi."
Mắt Điền Phi Long sáng lên. Tiểu tử này... suy nghĩ thật thông suốt, đúng là một người bác sĩ tốt!
"Ha ha, lời này của ngươi nói hay đó. Ta cũng đâu có bảo ngươi đứng về bên nào đâu, tổ 2 chúng ta sống chung với nhau rất vui vẻ đấy chứ." Lời này của Điền Phi Long, cũng chẳng biết chính ông ta có tin không nữa...
Cùng lúc đó.
Ở một góc khác trong nhà ăn, các bác sĩ của tổ 1 khoa cấp cứu đang ngồi quây quần ăn cơm. Nhưng ánh mắt thì lại chăm chú nhìn về phía bàn của Trương Dịch. Chẳng vì lý do gì khác, chỉ vì Điền Phi Long thế mà lại đang nói chuyện với Trương Dịch?
Lý Dũng: "Chuyện gì thế? Sao Điền chủ nhiệm dạo này lại thân thiết với Trương Dịch như vậy?"
Uông Vũ Phi: "Tôi thấy Điền chủ nhiệm cười rất tươi, chẳng lẽ... ông ấy muốn kéo Trương Dịch về tổ 2?"
Tiêu Long: "Hả? Không được! Không được! Trương Dịch mà đến khoa cấp cứu thì tốt nhất là đến tổ 1 chứ, nhân tài ưu tú như vậy mà lại về tổ 2 thì chẳng phải tổ 1 của chúng ta sẽ bị tụt lùi hay sao? Đến lúc đó mất cờ thi đua là tổ 2 sẽ được thể mà cười vào mặt mình!"
Ngồi chính giữa, Khang Ngạn Minh nhắm nghiền hai mắt. Thỉnh thoảng ông lại gắp thức ăn, nhưng mỗi khi ngẩng đầu lên thì ánh mắt không tự chủ được liếc sang bên Trương Dịch.
Hừ! Lão già Điền Phi Long này, định kéo Trương Dịch sang tổ 2 à? Trước đây, khi mình mời Trương Dịch đến khoa cấp cứu, cậu ta còn không thèm để ý. Bây giờ Điền Phi Long đi mời thì chắc gì đã thành công. Chắc không đâu nhỉ?
Trương Dịch không phải nói rất thích khoa tim mạch sao, chắc cậu ta không đời nào đồng ý đi theo Điền Phi Long!
Tiêu Long cẩn thận kéo nhẹ ống tay áo của Khang Ngạn Minh, nói: "Khang chủ nhiệm, hay là ngài cũng đến nói chuyện với Trương Dịch đi. Lúc trước cậu ấy chẳng phải rất muốn đến khoa cấp cứu của mình hay sao? Bây giờ mình lại ra mặt nói chuyện với cậu ấy một chút, khéo léo chút, biết đâu cậu ấy lại đến?"
Khang Ngạn Minh trừng mắt nhìn Tiêu Long: "Cậu cứ ăn cơm đi! Chuyện của tôi cậu đừng lo!"
"Vâng..." Tiêu Long mặt đầy ấm ức. Khang chủ nhiệm tốt thì tốt đấy, mà lúc nào cũng dữ dằn quá.
Nhìn Trương Dịch và Điền Phi Long đang trò chuyện vui vẻ, trong lòng Khang Ngạn Minh giận không chỗ xả. Không biết ông đang giận Điền Phi Long, hay Trương Dịch, hay chính bản thân mình? Nếu Trương Dịch bị Điền Phi Long kéo sang thật thì có phải sau này lão ta sẽ cưỡi lên đầu mình không? Từ xưa đến nay, ông và Điền Phi Long đã không ưa nhau rồi. Giờ mà tổ 2 có thêm một người tài giỏi như Trương Dịch nữa thì chẳng phải ông sẽ bị lấn át ở khoa cấp cứu sao?
Không được! Mình, Khang Ngạn Minh, tuyệt đối không thể để chuyện đó xảy ra! Phải tìm cách ngăn cản mới được! Nhưng làm sao bây giờ? Cũng không thể nào lao lên đánh tan hai người họ được. Hay là mình lại đến gặp Trương Dịch thử xem sao? Không được, không được! Mình là Khang Ngạn Minh đường đường là chủ nhiệm khoa cấp cứu, phó viện trưởng bệnh viện Hiệp Hòa. Lần trước mình đã buông lời ngoan cố trước mặt Kim Chính Luân rồi. Giờ lại đến gặp cậu ta nữa thì quá mất mặt! Đi đi lại lại đến hai lần thì còn ra gì!
Nhưng lỡ như Trương Dịch thật sự bị Điền Phi Long "đào" sang tổ 2 thì sao?... Trong mấy phút ngắn ngủi, hai con người bên trong Khang Ngạn Minh đang ra sức kéo co. Đến tìm hay không đến tìm? Giằng xé! Do dự! Không cam tâm... tất cả cảm xúc đang tràn ngập trong đầu Khang Ngạn Minh.
Đột nhiên, Khang Ngạn Minh "bộp" một tiếng đặt đôi đũa xuống bàn, làm cho mấy bác sĩ bên cạnh giật bắn cả mình! Ai nấy đều ngẩng đầu nhìn Khang Ngạn Minh.
"Được, vậy thì tôi lại đến gặp Trương Dịch một lần xem sao. Dù gì đi nữa... tuyệt đối không thể để cậu ta về tổ 2! Tuyệt đối không thể để Điền Phi Long tại khoa cấp cứu đi ngang!" Khang Ngạn Minh nhìn về phía Trương Dịch, ánh mắt kiên định rồi chậm rãi mở miệng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận