Làm Thầy Thuốc Có Mô Phỏng Phòng Giải Phẫu

Chương 402: Trương bác sĩ sẽ mang theo ngươi an toàn hạ phòng giải phẫu

Trong phòng bệnh, sau một hồi trầm mặc, Hùng Phương mới kéo Trương Nhất Long ra khỏi phòng bệnh. "Đi thôi! Đi mau lên, nàng đã nói không cần quyên rồi, ngươi còn ở lại đây làm gì? Muốn quyên lắm à?" Trương Nhất Long cứ vậy bị Hùng Phương vừa kéo vừa đẩy lôi ra ngoài. Thấy đại ca mình đi, Trương Văn Thanh cũng do dự nhìn ba người còn lại trong phòng bệnh, rồi cẩn thận từng chút một nói: "Vậy... Vậy tỷ, tỷ phu, ta cũng đi trước... Ngày mai ta lại đến thăm." "Văn Thanh! Văn Thanh, em giúp đỡ một chút đi Văn Thanh!" Triệu Cẩn muốn giữ lại, nhưng không ngăn được Trương Văn Thanh muốn đi. Sau tiếng bước chân ngắn ngủi, cuối cùng phòng bệnh hoàn toàn yên tĩnh trở lại. Trương Dịch ngước mắt nhìn trạng thái của Trương Vãn Thanh. Trên gương mặt thanh lệ đã rơi xuống một giọt nước mắt. Ai! Thôi vậy, vẫn nên để không gian cho chính nàng đi. Việc hiến tủy vốn có thể tiến hành rất nhanh. Nhưng đáng tiếc hai người thân nhân của nàng đều không muốn hiến... Lần này cũng chỉ có thể tiếp tục điều trị bằng thuốc. Hơn nữa, Trương Dịch phát hiện lá lách của Trương Vãn Thanh sưng to không những không giảm mà còn sưng rõ hơn một chút. Có lẽ phải cân nhắc việc cắt bỏ. Nếu không sẽ ảnh hưởng đến gan. Ai! Trương Dịch nhìn hai người trong phòng bệnh rồi lặng lẽ đi ra ngoài. Đến phòng bác sĩ, Trương Dịch chào hỏi bác sĩ trực ban đêm. Bảo họ sáng sớm mai tái khám siêu âm để xem mức độ sưng gan và lá lách của Trương Vãn Thanh, rồi quyết định có nên phẫu thuật hay không. Bác sĩ trực ban gật đầu đồng ý... Mười giờ sáng hôm sau, kết quả siêu âm của Trương Vãn Thanh có rồi. Lá lách sưng to rõ rệt, thậm chí còn sưng hơn cả ngày mới nhập viện. Sau khi cân nhắc, Trương Dịch vẫn quyết định phẫu thuật. Một khi sưng vỡ chảy máu, việc cầm máu cũng khó khăn. Nhất định phải sớm cắt bỏ lá lách sưng mới có thể ổn định bệnh tình. Lúc Trương Dịch đến phòng bệnh VIP nói chuyện này, chỉ thấy Triệu Cẩn, quầng thâm dưới mắt hắn còn đậm hơn hôm qua. Ai, chắc hắn đã không ngủ ngon giấc. "Phẫu thuật? Được... Hiện tại, trước khi đại ca và em gái cô ấy đồng ý quyên tặng, có thể giữ mạng thì cố gắng giữ mạng đi. Trương bác sĩ, cảm ơn anh." Hốc mắt Triệu Cẩn đỏ ngầu, đầy tơ máu. Trương Dịch có chút không tiện khi Triệu Cẩn nhìn mình và nói những lời này. Bởi vì Trương Dịch cảm thấy bản thân bây giờ không đáng nhận hai chữ "cảm ơn". Bệnh nhân còn chưa khỏi, có gì mà cảm ơn chứ? Đến cái ân tình nhỏ này Trương Dịch cũng không dám nhận. "Không cần cảm ơn, phải chuẩn bị sớm cho cuộc phẫu thuật, ta đã sắp xếp vào tám giờ rưỡi sáng mai rồi. Đêm nay anh có thể gọi điện cho đại ca và em gái cô ấy, nói một chút. Dù sao, hai người thân nhân này là hy vọng duy nhất, đừng từ bỏ." Triệu Cẩn mệt mỏi dụi mắt, gật đầu: "Được, ta sẽ thử lại lần nữa." Một bên khác. Kết quả xét nghiệm của Vương Bân, người bệnh vô duyên vô cớ chảy máu ở khoa cấp cứu, cũng có rồi. Xét nghiệm gen cho thấy, Vương Bân thiếu thừa số IX trong gen đông máu, dẫn đến thiếu hụt FIX. Chính điều này đã khiến một cái mụn trĩ nhỏ mà chảy máu không ngừng. Sau khi có kết quả, cả tổ cấp cứu từ trên xuống dưới xem tờ kết quả đều vô cùng kinh ngạc và bàng hoàng. Tiêu Long còn chụp kết quả xét nghiệm gửi qua Wechat cho Trương Dịch. "Trương bác sĩ, kết quả xét nghiệm gen của Vương Bân cho thấy đúng là thiếu FIX, bệnh máu chậm đông nhóm B." Trương Dịch mở tin nhắn xem, quả thật là bệnh máu chậm đông nhóm B. Bệnh máu chậm đông nhóm B còn hiếm hơn cả nhóm A. Trong hai vạn năm ngàn người thì may ra có một người mắc bệnh máu chậm đông A. Nhưng trong năm vạn người thì mới có một người mắc bệnh máu chậm đông B. Chỉ có thể nói là Vương Bân quá đen, vận may này không đi mua xổ số thì thật là đáng tiếc. Bất quá may mà hắn ở thể lâm sàng, thiếu hụt FIX không nhiều. Nên triệu chứng cũng nhẹ, chỉ cần điều trị hai ngày cơ bản là có thể xuất viện. Trương Dịch xem tin nhắn của Tiêu Long rồi trả lời: "Người bệnh không sao là tốt rồi." Tiêu Long: "Hôm đó cảm ơn anh, Trương bác sĩ, nói thật là khi nào rảnh tôi thật sự muốn mời anh đi ăn một bữa cơm." Trương Dịch: "Không cần đâu, không cần khách sáo vậy đâu." Tại khoa cấp cứu, Tiêu Long nhìn tin nhắn trong điện thoại, không khỏi nhíu mày nói: "Wow, tôi cảm thấy Trương bác sĩ này hơi lạnh lùng đấy nhỉ? Tôi nói mời hắn ăn cơm mà hắn không thèm." Lý Dũng đứng bên cạnh nghe thấy liền liếc mắt nói: "À, ngươi là ai chứ? Trương Dịch mỗi ngày còn lượn lờ trước mặt viện trưởng Kim, người ta bằng cái gì phải đi ăn cơm với ngươi? Không chịu động não suy nghĩ xem!" Tiêu Long: "Ta... Ta chỉ muốn trả chút ân tình cho người ta, với lại lỡ sau này hắn về làm ở khoa cấp cứu thì sao? Như vậy chẳng phải là thành đồng nghiệp sao? Nên làm quen trước một chút, tăng tình cảm chứ sao~" Lý Dũng cười nhếch miệng: "Tao thấy mày không phải muốn làm quen mà là muốn tâng bốc mông ngựa của người ta sớm thì có!" Tiêu Long: "Biến đi!" Sáng sớm hôm sau, tám giờ rưỡi. Trương Vãn Thanh đúng giờ được đưa vào phòng phẫu thuật. Trước khi bắt đầu ca mổ, khi Trương Dịch từ ngoài bước vào phòng mổ chỉ thấy Triệu Cẩn ngồi một mình trên chiếc ghế dài bên ngoài. Bên cạnh hắn vẫn là người đàn ông mặc vest từng đến giúp lần trước. Trương Dịch đi đến hỏi: "Anh thông báo cho đại ca và em gái cô ấy biết hôm nay phải phẫu thuật chưa?" Triệu Cẩn bất lực thở dài: "Thông báo rồi, nhưng không biết họ có đến không." "Được rồi, cứ yên tâm, chỉ là ca mổ cắt lá lách thôi đừng căng thẳng quá, kỹ thuật của ta chỉ cần rạch một vết thương rất nhỏ thôi." Trong ánh mắt của Triệu Cẩn không giấu được vẻ lo lắng, anh nhẹ gật đầu: "Được, ta tin anh, Trương bác sĩ!" "Ừ!" Nói xong, Trương Dịch sải bước vào phòng phẫu thuật. Ca mổ này do Trương Dịch đích thân thực hiện, Trần Phương thì bận việc bên ngoại khoa tim mạch, nên người phụ mổ là một bác sĩ khác của phòng mổ. Bất quá ca phẫu thuật nhỏ này đối với Trương Dịch cũng không quan trọng, có trợ thủ hay không cũng vậy. Gây tê cục bộ, khử trùng toàn bộ vùng bụng rộng, sau đó xác nhận vị trí vết rạch. Trương Dịch cầm dao rạch một vết hình tròn hai centimet dưới xương ức, sau đó nhét dụng cụ cố định vào. Trương Vãn Thanh nằm trên giường, nửa thân dưới bị che khuất bởi khăn phẫu thuật màu xanh lục nên không nhìn thấy gì. Nhưng lúc này, nói không căng thẳng là giả. Cô rất lo lắng vì mình vốn mắc bệnh cứng tủy xương. Lỡ ca tiểu phẫu này gây xuất huyết nhiều thì sao? Cảm nhận được hai tay và toàn bộ cơ bụng của Trương Vãn Thanh đều hơi căng cứng, Trương Dịch mở miệng an ủi: "Trương Vãn Thanh, cô căng thẳng lắm sao?" "Tôi? Không... không căng thẳng." Trương Dịch khẽ cười, đến thế này mà còn không căng thẳng sao? "Không sao, nếu cô không tin vào tay nghề của tôi, thì sao còn phải tìm đến Hiệp Hòa nhờ tôi khám bệnh? Tin tôi đi, không có gì đâu, một ca cắt lá lách nhỏ chẳng khác nào tôi đang thái dưa chuột trên thớt cả, đơn giản thôi." Một câu nói này, đúng là đã an ủi Trương Vãn Thanh. Đúng vậy! Sao mình lại đến tìm Trương Dịch khám bệnh nhỉ? Chẳng phải vì Trương Dịch rất giỏi sao. Trước đây, xem những tin tức và video phẫu thuật, chẳng phải đều là bằng chứng Trương Dịch giỏi sao. Hô ~ Không có căng thẳng mới lạ! Đừng sợ, Trương bác sĩ sẽ đưa ngươi an toàn ra khỏi phòng phẫu thuật!
Bạn cần đăng nhập để bình luận