Làm Thầy Thuốc Có Mô Phỏng Phòng Giải Phẫu

Chương 423: Để Trương Dịch cùng mấy người bọn hắn so một lần

Chương 423: Để Trương Dịch cùng mấy người bọn hắn so một lần
Vì sao lại nói nghi ngờ là nấm lây nhiễm?
Bởi vì vừa rồi Trương Dịch lại xem xét cẩn thận một lần phần bệnh án này.
Đầu tiên, vi khuẩn lây nhiễm thông thường có thể bị các chất kháng sinh tiêu diệt, cũng chính là nhóm β-lactam, nhóm aminosid... và một vài nhóm chất kháng sinh khác. Trong đó bao gồm penicilin, cephalosporin, erythromycin, gentamicin... và một vài loại thuốc khác.
Nhưng trong hồ sơ bệnh án, bệnh nhân này đã từng uống và tiêm tĩnh mạch hai loại kháng sinh phổ biến nhất là penicilin và cephalosporin nhưng hiệu quả điều trị vẫn không tốt.
Do đó có thể suy đoán, nguyên nhân gây bệnh của bệnh nhân này nhất định nghiêm trọng hơn so với vi khuẩn lây nhiễm.
Tiếp đến có thể cân nhắc virus lây nhiễm.
Trương Dịch không loại trừ khả năng virus lây nhiễm, nhưng tỉ lệ này rất nhỏ.
Vì sao vậy?
Mặc dù bản thân người bệnh đúng là người mang virus viêm gan B.
Nhưng đa số các triệu chứng lâm sàng của viêm gan B đều rất nhẹ, chỉ là mệt mỏi, chán ăn, buồn nôn... và một vài triệu chứng viêm gan mãn tính.
Nghiêm trọng nhất cũng chỉ là phát triển đến giai đoạn cuối thành xơ gan, ung thư gan.
Những tình trạng bệnh này đều khác biệt quá xa so với tình trạng da toàn thân bị hủy hoại và ăn mòn bên trong cơ thể của Lý Tiểu Quân.
Cho nên Trương Dịch mới cảm thấy không loại trừ khả năng virus lây nhiễm, nhưng tỉ lệ là nhỏ.
Sau đó là ký sinh trùng lây nhiễm.
Thật ra mà nói, vi khuẩn, nấm và thậm chí virus đều có thể được gọi là "ký sinh trùng" lây nhiễm.
Nhưng sự khác nhau ở chỗ ký sinh trùng thực sự là cần phụ thuộc vào vật chủ mới có thể sinh trưởng, sinh sôi, thậm chí thay đổi hình thái sinh vật.
Hơn nữa, phần lớn ký sinh trùng đều lây truyền qua đường phân - miệng.
Tức là ăn đồ ăn có chứa ký sinh trùng... thì mới có thể bị nhiễm ký sinh trùng.
(Ví dụ như ngươi ăn tôm sống, trong con tôm này có ký sinh trùng, ăn vào thì ngươi sẽ biến thành vật chủ mới của ký sinh trùng này.)
Còn nấm, vi khuẩn và virus thì khác, chúng vốn đã tồn tại trong tự nhiên, không cần phụ thuộc vào vật chủ, tự mình có thể sống tốt và sinh sôi ổn định.
Con đường lây truyền của chúng cũng rộng hơn nhiều so với ký sinh trùng.
Lây truyền qua đường phân - miệng, đường hô hấp, tiếp xúc (da bị tổn thương), thậm chí lây truyền qua khí dung... đều là phương thức lây nhiễm của các vi sinh vật này.
Cho nên, ở bệnh viện thường chia sự lây nhiễm của ký sinh trùng và các vi sinh vật làm hai loại khác nhau.
Hiện tại kính hiển vi quang học dùng trong y tế cũng có thể tìm thấy ký sinh trùng trong cơ thể.
Các phương pháp xét nghiệm miễn dịch học, xét nghiệm vi khuẩn gây bệnh... đều có thể kiểm tra được.
Mẫu xét nghiệm chủ yếu là phân, nước tiểu, chất bài tiết, máu...
Nhưng qua các xét nghiệm này thì không tìm thấy ký sinh trùng trong cơ thể Lý Tiểu Quân.
Cũng không thể nói ký sinh trùng nhỏ đến mức kính hiển vi quang học cũng không nhìn thấy chứ?
Cuối cùng là nấm lây nhiễm.
Nấm lây nhiễm khác với vi khuẩn lây nhiễm thông thường.
Sự khác biệt rõ rệt nhất của cả hai là nguyên nhân phát bệnh.
Phương thức phát bệnh của nấm lây nhiễm phần lớn là do bị nhiễm từ bề mặt da, dưới da hoặc trong các mô cơ thể, sau đó từ ổ bệnh bắt đầu lan rộng dần ra bên ngoài.
Còn vi khuẩn lây nhiễm đa phần là truyền trong máu, từ đó từ từ phát bệnh ra toàn thân.
Triệu chứng sau khi bị nhiễm loại thứ nhất đa phần là ban, ghẻ lở hoặc bệnh nấm dưới da...
Còn loại thứ hai thì biểu hiện là chứng viêm, da đỏ, nhiễm trùng máu...
Phương thức lây nhiễm và triệu chứng cũng khác nhau.
Trong đơn xét nghiệm của Lý Tiểu Quân, số lượng bạch cầu và tế bào trung tính cũng rất cao.
Điều kỳ lạ của bệnh án này là đã thử dùng penicilin và cephalosporin để kháng khuẩn nhưng không hiệu quả.
Sau đó, đã thử dùng thuốc kháng nấm là fluconazol và amphotericin B nhưng cũng không hiệu quả.
Tiếp đó, đã thử dùng thuốc trị lao là isoniazid và rifampicin.
Cũng vẫn không hiệu quả!
Đương nhiên, Trương Dịch cảm thấy vấn đề chắc chắn là nằm ở người bệnh.
Nhưng có lẽ vẫn là những vấn đề này, chỉ là bọn họ chưa tìm ra mà thôi.
Hiện tại, Trương Dịch nghi ngờ nhất vẫn là nấm lây nhiễm, có điều có thể là chưa tìm ra thuốc đối chứng điều trị, cho nên mới dẫn đến việc uống thuốc mà hiệu quả không tốt.
Tiếp theo mới là virus và vi khuẩn.
Nghe xong giải thích của Trương Dịch, các bác sĩ trong văn phòng cũng lặng lẽ lấy điện thoại di động ra để xem kỹ lại phần bệnh án này.
Đúng lúc này, Khang Ngạn Minh ôm vài cuốn sách không biết tìm từ đâu trở lại văn phòng.
Vừa hay lại nghe được đoạn đối thoại này của Trương Dịch.
Khang Ngạn Minh ngẫm nghĩ một lúc rồi đến nói:
"Trương Dịch, Nguyên Bồi, Hà Hiểu, Vũ Phi, mấy người các ngươi lát nữa cùng ta đi một chuyến tới khoa hô hấp nội."
Hả?
Trương Dịch nghĩ bụng, không phải quá đúng lúc rồi sao!
Hắn cũng đang muốn đến khoa hô hấp nội xem bệnh nhân Lý Tiểu Quân kia đây!
Sau đó liền nghe Khang Ngạn Minh vừa đi vào trong vừa nói:
"Đã mọi người đều đã xem qua bệnh án kia, vậy thì cùng nhau đến xem người bệnh, giúp tìm nguyên nhân bệnh. Kết quả sinh thiết tủy xương của khoa xét nghiệm và kết quả sinh thiết phổi làm lại vẫn chưa có. Chỉ kiểm tra ra một loại vi trùng lao, nhưng hiệu quả điều trị không tốt. Điều này cho thấy khả năng có vi trùng lao nhưng đó không phải nguyên nhân gây bệnh nghiêm trọng như vậy. Mọi người hãy xem bệnh nhân này như là một bài kiểm tra đối với bản thân mình. Cũng có thể xem năng lực của các ngươi đến đâu."
Hành động này của Khang Ngạn Minh là muốn lôi kéo những nhân tài hàng đầu trong phòng để so tài.
Thứ nhất, nếu Trương Dịch lần này có thể giúp tìm ra nguyên nhân gây bệnh, vậy thì vị trí trợ lý chủ nhiệm của hắn cũng sẽ danh chính ngôn thuận hơn, người khác cũng sẽ tâm phục khẩu phục, không còn ai nói hắn được ưu ái nữa.
Thứ hai, nếu Thái Nguyên Bồi và Hà Hiểu tìm ra nguyên nhân gây bệnh thì điều đó chỉ có thể chứng tỏ những người có kinh nghiệm lâu năm có thực lực mạnh hơn. Cho dù Khang Ngạn Minh không đổi vị trí trợ lý thì những nhân viên thấp hơn cũng sẽ hô hào muốn đổi. Đến lúc đó, Trương Dịch cũng rất khó thuyết phục mọi người.
Dù sao cuối cùng bất luận ai thắng, đối với người bệnh và cả khoa cấp cứu đều có lợi. Khang Ngạn Minh rất vui lòng nhìn thấy điều đó.
Nhưng nếu không ai tìm ra được thì cũng hết cách. Một khi bệnh này phát triển, chỉ vài ngày là có thể cướp đi mạng người. Bọn họ còn trẻ, chữa không khỏi cũng là chuyện có thể hiểu được...
Thái Nguyên Bồi đáp lời trước: "Được rồi chủ nhiệm! Chúng ta đi khi nào?"
Hà Hiểu cũng gật đầu: "Không vấn đề gì, bệnh tình của bệnh nhân đó thực sự rất kỳ lạ, tôi cũng thấy hứng thú."
Cả hai đều hiểu mục đích Khang Ngạn Minh gọi bọn họ cùng đi là gì.
Không phải là muốn lôi kéo so một phen hay sao? Không phải là muốn xem ai có thể tìm ra vi khuẩn gây bệnh rồi chữa khỏi cho bệnh nhân trước hay sao?
Thái Nguyên Bồi vừa trả lời vừa liếc nhìn Trương Dịch.
Trợ lý chủ nhiệm ư? Ta không nhận đâu! Tay nghề phẫu thuật của ngươi rất lợi hại, nhưng kỹ năng thực hành của ta cũng không kém. Trình độ, kinh nghiệm, chức danh... mọi thứ của ta đều hơn ngươi, ta không tin cái vị trí trợ lý chủ nhiệm này lại không thể đổi được hay sao?
Làm việc gần mười năm trong khoa cấp cứu, lẽ ra Thái Nguyên Bồi đã phải được thăng chức từ lâu rồi. Đằng này lại nửa đường xuất hiện cái "Trình Giảo Kim", làm đứt đoạn con đường thăng tiến của hắn. Vậy thì tốt thôi, lần này hãy để chủ nhiệm Khang và các đồng nghiệp trong phòng nhìn cho rõ. Bệnh nhân này hắn, Thái Nguyên Bồi, nhất định sẽ tìm ra nguyên nhân trước bất cứ ai!
Bạn cần đăng nhập để bình luận