Làm Thầy Thuốc Có Mô Phỏng Phòng Giải Phẫu

Chương 720: Trương Dịch xưa nay sẽ không khiến người ta thất vọng!

Chương 720: Trương Dịch xưa nay sẽ không khiến người ta thất vọng!
Hai ngày sau.
Sáng sớm, cửa phòng thao tác của khu giảng dạy này đã tụ tập không ít người. Phần lớn bọn họ đều là những người hôm nay được nghỉ, đặc biệt đến xem Trương Dịch giám thị. Đương nhiên, việc giám thị không đủ để khiến bọn họ phải đến sớm để chịu cái sự giày vò này. Chủ yếu vẫn là để xem Trương Dịch thao tác.
"Nghe nói hôm nay Trương Dịch muốn ra tay! Ha ha, ta mong chờ quá đi!"
"Đúng vậy, ta hôm nay được nghỉ nên đặc biệt tới đây! Không biết một lát nữa Trương Dịch sẽ thể hiện ra thao tác gì nhỉ?"
"Không biết nữa, ta còn hỏi những người làm ở phòng cấp cứu, kết quả bọn họ cũng không rõ, chỉ nói Trương Dịch giữ kín đáo lắm."
"Ừm? Vì sao phải giấu nhỉ?"
"Ha ha, các ngươi còn chưa biết sao? Ta nghe nói Viện trưởng Kim còn mời cả người nước ngoài đến cùng xem, đoán chừng là vì những người nước ngoài kia đó!"
"A? Đám người nước ngoài kia cũng phải đến sao? Ôi, vậy ta phải chen lên phía trước thôi, không thì lát nữa đông người, ta chẳng thấy gì mất."
Vừa nói, phía trước cửa lại một trận nhốn nháo. Người nào người nấy đều muốn chen vào cửa. Không chen được cửa thì chen lên cửa sổ. Tóm lại, mấy vị bác sĩ vốn định đến đây làm thao tác thi sau khi đến mới phát hiện mình còn suýt nữa không có chỗ đặt chân.
Trương Tân nhìn cảnh tượng trước mắt không khỏi ngây người. Chết cha, hôm nay không phải bọn họ làm đồ đệ Trương Dịch thi kiểm tra thao tác sao? Sao lại có nhiều người tới vậy? ?
Ngay cả Lý Minh Lượng, người luôn giữ kín cảm xúc và không bao giờ thể hiện điều gì cũng cảm thấy có chút ngại ngùng! Không phải chứ... Chỉ là kiểm tra thao tác thôi mà, nhiều người xem vậy sao? ?
Bất quá, sau một hồi suy nghĩ thì mấy người cũng hiểu ra. Những người này vốn không phải đến vì bọn họ. Chắc là vì Trương Dịch cũng phải làm mẫu thao tác cho bọn họ, nên mới thu hút nhiều người tới như vậy.
Tổng cộng có bảy người tiến vào phòng thi thao tác. Trong đó bao gồm Trương Tân, Lý Minh Lượng, Hà Thắng, Tiêu Vân Long, Phương Lê, Chu Tri Minh và Lý Bình Bình. Nhưng ngoài bảy người này ra, những người thi viết không đạt cũng tới. Trong lòng bọn họ chỉ mong Trương Dịch có thể cho họ thêm một cơ hội nữa.
Mấy ngày nay, từng người bọn họ đều thức đêm tập luyện trong phòng thực hành thao tác, sợ luyện chưa đủ sẽ thua người khác. Có người khâu giỏi thì luyện khâu, tim phổi hồi phục chưa đạt thì luyện hồi phục tim phổi. Thậm chí còn có người luyện đổi thuốc cắt chỉ. Nếu như không phải không có người thật để thao tác, thì chắc bọn họ đã hận không thể cho Trương Dịch xem một màn giải phẫu rồi.
Chuyện này, Trương Dịch ít nhiều cũng nghe người ta kể qua. Biết họ không bỏ cuộc, lại muốn thêm một cơ hội nữa. Nhưng bây giờ mới cố gắng thì đã muộn rồi? Tại sao trước khi tới Hiệp Hòa nửa tháng không chịu khó chứ?
Haizz! Những người này thật là!
Khi Trương Dịch cùng các lãnh đạo và những người nước ngoài đến dưới lầu khu giảng dạy, cửa đã đông nghịt người.
Lai Ân tỏ vẻ kinh ngạc trên mặt, khó tin hỏi: "Trời ạ, Trương Dịch vậy mà có nhiều đồ đệ như vậy sao?!"
Kim Chính Luân vội vàng khoát tay, cố ý làm ra vẻ khiêm tốn, cười đáp: "Không có không có, thật ra Trương Dịch tổng cộng cũng chỉ có năm đồ đệ thôi. Nếu thu nhận quá nhiều thì sao hắn có thời gian và sức lực để quản giáo chứ."
Lai Ân nghe vậy không khỏi nghi ngờ: "Vậy tại sao cổng lại tụ tập nhiều người như vậy?" Vừa hỏi, ông ta vừa rướn cổ lên nhìn ngó phía cổng.
Thấy Lai Ân có bộ dáng kinh ngạc như vậy, Kim Chính Luân đã muốn bật cười. Hắc hắc, coi bộ ngươi đúng là lão già quê mùa, chưa thấy gì hả? Chưa từng thấy một thầy thuốc còn trẻ mà thao tác mẫu thôi cũng có thể thu hút nhiều người đến quan sát vậy sao? Hừ hừ ~
Trên mặt Kim Chính Luân tràn đầy tự hào và ánh mắt đắc ý, cười hắc hắc giải thích: "Ha ha, những người này đều là những người cố ý chạy đến quan sát Trương Dịch thao tác. Trương Dịch Chi trước cũng đã nói, hôm nay muốn đích thân làm mẫu một chút cho những đồ đệ kia, để mọi người học hỏi và quan sát cho giỏi. Cho nên, rất nhiều bác sĩ trong bệnh viện chúng tôi sau khi biết tin liền xin nghỉ phép cũng phải chạy đến tận mắt xem thao tác này đấy."
Nói đến đây, trong giọng Kim Chính Luân tràn đầy sự khâm phục và mong chờ. Trương Dịch xưa nay chưa bao giờ khiến người ta thất vọng!
Nghe Kim Chính Luân nói, Lai Ân rung động không thôi! Ở nước Bất Liệt Điện của bọn họ, chưa từng có ai còn trẻ mà đã có sức hút với các bác sĩ như vậy. Thông thường, chỉ có những giáo sư hoặc chủ nhiệm đức cao vọng trọng, thì mới có thể thu hút mọi người bất chấp việc xin nghỉ để đến vây xem và thỉnh giáo. Nhưng bây giờ, ở Hoa Quốc, một Trương Dịch trẻ tuổi lại có thể làm được sao?
Nghĩ đến đây, Lai Ân thực sự khó tin! Làm sao có thể chứ?! Chẳng lẽ thao tác của Trương Dịch lợi hại đến vậy sao? Nghĩ đi nghĩ lại, Lai Ân cố gắng bình tĩnh lại tâm tình kích động, trên mặt lại treo nụ cười, bình thản nói: "Ha ha, nói theo kiểu của Hoa Quốc các ngươi, hôm nay xem như ta mở rộng tầm mắt rồi đấy."
Kim Chính Luân cũng khách khí đáp lời: "Ha ha ha, mời mời mời!" Nói rồi, Kim Chính Luân mời những người nước ngoài do Lai Ân dẫn đầu vào bên trong phòng thao tác.
Lúc này, cửa phòng thao tác đã mở ra, bảy bác sĩ thi viết thông qua đi vào và tự chọn bàn điều khiển và dụng cụ mà mình muốn dùng. Trương Dịch thì đứng ở bàn điều khiển phía trước nhất, ở góc bàn có đặt một chiếc túi nhựa màu đen, bên trong đựng đồ dùng mà Trương Dịch muốn dùng.
Sau khi nhìn một vòng những người trong phòng thao tác, Trương Dịch gọi tên từng người.
"Trương Tân."
"Có!"
"Lý Minh Lượng."
"Có!"
Gọi xong tên bảy người, Trương Dịch định nói thì bị một vị bác sĩ nào đó ở cửa cắt ngang.
"Bác sĩ Trương! Tôi... Tôi có thể hỏi một câu được không?"
Ngay lập tức, ánh mắt của tất cả mọi người đều đổ dồn vào người đặt câu hỏi này. Trương Dịch liếc mắt đã nhận ra người này. Cũng là một trong những người tham gia tuyển đồ đệ lần này, chỉ là thi viết được 93 điểm nên bị loại.
Kim Chính Luân đứng bên cạnh tỏ vẻ bất mãn. Mấy người trẻ tuổi này nói chuyện sao không nhìn hoàn cảnh gì hết vậy? Đâu phải là lúc để nói chuyện sao?
Nhưng Trương Dịch lại nhanh chóng dùng ánh mắt ngăn lại Kim Chính Luân đang định nổi giận, ngược lại hỏi: "Có vấn đề gì sao? Cậu cứ nói."
Bác sĩ kia được mấy đồng nghiệp xung quanh cổ vũ, liền cả gan hỏi: "Bác sĩ Trương, tôi muốn hỏi là chúng tôi có còn cơ hội không, tôi... tôi muốn xin anh lại... lại cho chúng tôi thêm một cơ hội! Có thể là phần thi viết của chúng tôi thực sự chưa tốt, nhưng mấy ngày nay chúng tôi đều khổ luyện thao tác! Cho nên... hy vọng bác sĩ Trương có thể cho chúng tôi cơ hội này! ! !"
Giọng nói của người này lớn vô cùng. Thậm chí cuối câu còn vang vọng cả phòng.
Mặt Kim Chính Luân đen lại, ban đầu định nổi giận, nhưng nhìn ánh mắt của Trương Dịch, ông vẫn nín nhịn. Thôi được rồi, cứ để chính Trương Dịch giải quyết đi.
Còn đám người nước ngoài kia vì không hiểu tiếng Hoa nên liên tục ghé vào bên cạnh phiên dịch, bảo người ta tranh thủ dịch nhanh lên. Bọn họ tuy là người nước ngoài nhưng bất kỳ chuyện bát quái nào bọn họ cũng không muốn bỏ lỡ a ~!
Trên bàn điều khiển, vẻ mặt Trương Dịch khẽ biến đổi. Tất cả mọi người đều đang chờ câu trả lời của hắn, nhất là 25 bác sĩ không qua vòng thi viết kia.
Bạn cần đăng nhập để bình luận