Làm Thầy Thuốc Có Mô Phỏng Phòng Giải Phẫu

Chương 824: thiểm cẩu chi vương xin bắt đầu biểu diễn của ngươi

Chương 824: Thiểm cẩu chi vương xin bắt đầu biểu diễn của ngươi
Ngồi tại vị trí của Trương Dịch có thể thấy rất rõ Phan Hoành Thịnh bị Mao Tiểu Viên tức giận đến không nhẹ, toàn bộ mặt đều đỏ lên. Không biết là bị nghẹn cơm hay là xấu hổ vì những lời Mao Tiểu Viên nói. Tóm lại, trông có vẻ rất buồn cười.
Trương Dịch mỉm cười, vừa ăn cơm vừa gật đầu với mấy người Mao Tiểu Viên. Không tệ, không tệ, mắng tốt lắm.
"Ngươi...!" Mao Tiểu Viên, tố chất của ngươi quá thấp, đơn giản không xứng làm việc tại Bệnh viện Hiệp Hòa! Uổng cho ngươi là bác sĩ! Trong bệnh viện ngươi cũng không tôn trọng cấp trên sao?!"
Phan Phương là người nối nghiệp của Phan Hoành Thịnh, thấy ân sư của mình bị chửi mắng như vậy, nàng tất nhiên phải tranh thủ cơ hội đứng ra thể hiện bản thân. Coi như mắng không lại Mao Tiểu Viên cũng phải nói vài lời để gây ấn tượng tốt.
Mao Tiểu Viên nhếch mép cười nhạo một tiếng, nói: "Ồ?? Ta tưởng ai đang nói chuyện đây? Hóa ra là thiểm cẩu trong số các thiểm cẩu đứng ra à?! Tới đây! Mọi người nhìn này! Thiểm cẩu chi vương ở đây, chúng ta hãy dành sân khấu cho vị Phan Phương nữ sĩ này~! Bắt đầu đi, thiểm cẩu chi vương, xin hãy bắt đầu màn biểu diễn của ngươi."
Bá bá bá!
Lúc đầu trong phòng ăn những người kia còn ngại không muốn xem bọn họ cãi nhau, nhưng cách nói của Mao Tiểu Viên khiến ai nấy đều dồn hết ánh mắt sang. Giờ phút này, hai con mắt đều đang nhìn chằm chằm vào mình khiến Phan Phương rất không được tự nhiên. Nàng tuy vô cùng tức giận, nhưng nhất thời không nghĩ ra nên phản bác thế nào.
Đột nhiên, nàng nhìn thấy Trương Dịch đang bình thản ăn cơm ở bên cạnh mới phản ứng được. Bọn họ rõ ràng muốn ngấm ngầm giẫm đạp Trương Dịch, sao lại bị tên Mao Tiểu Viên này làm cho lạc đề thế này?
"Hừ!" Phan Phương lúc này liền hừ nhẹ một tiếng dùng mũi trào phúng Trương Dịch: "Trương Dịch, ngươi đúng là nuôi một lũ chó ngoan! Bọn chúng bộ dạng thiếu giáo dục thế kia, chắc là học theo ngươi rồi? Các ngươi đừng nói gì đến kỹ thuật chuyên môn và tỷ lệ thành công phẫu thuật. Làm bác sĩ điều cơ bản nhất là gì?? Là y đức nha! Ngươi trước tiên phải có y đức mới có thể làm một bác sĩ tốt!"
"Mà Trương Dịch có y đức không?? Hắn không có!! Hắn nhận hối lộ! Hắn cầm mười vạn tiền mừng của bệnh nhân! Ha ha, các ngươi cho rằng hắn chỉ nhận 100.000 thôi sao?? Ở nơi mà chúng ta không nhìn thấy, hắn đã nhận đến cả trăm triệu rồi! Thậm chí còn lấy tiền đi đầu tư đóng phim! Các ngươi nghĩ xem, tiền hắn đầu tư đều là tiền cứu mạng của bệnh nhân vất vả kiếm được!"
"Loại bác sĩ này chúng ta phải chống lại! Y thuật cho dù có giỏi thì có ích gì đâu? Không có ranh giới đạo đức thì chỉ lấy mạng người ra để đổi tiền, loại người này không xứng làm đồng nghiệp với chúng ta!"
Phan Phương nói dõng dạc, mặt đỏ bừng, cứ như là một đấng cứu thế hoặc một nhà cách mạng vậy. Không biết còn tưởng rằng nàng đang đóng vai chúa cứu thế hay quân khởi nghĩa.
Mao Tiểu Viên lại càng tức giận hơn, hắn đang chuẩn bị nổi giận thì thấy Trương Dịch kéo mình ngồi xuống và đứng dậy. Từ trước đến nay, Trương Dịch chưa bao giờ đáp trả những tin đồn trên mạng về mình ở bệnh viện.
Thế là mọi người đều nghĩ rằng Trương Dịch định ra mặt giải thích trước mặt mọi người. Giải thích xem hắn có nhận hối lộ không, có lấy tiền cứu mạng của bệnh nhân không.
Không ngờ, câu đầu tiên hắn mở miệng lại không phải giải thích mà hỏi ngược lại Phan Phương: "Phan Phương, cô chắc chắn muốn giúp Phan Chủ Nhậm vu oan cho ta chứ? Ta có thể kiện cô tội phỉ báng đấy. Mà ta cũng sẽ không hòa giải đâu, chuyện này gây lớn thế này, coi chừng đến lúc đó bệnh viện sa thải cô đấy, chậc chậc, được không bù mất à."
Lúc nói, ánh mắt xem xét cùng sự trào phúng nhàn nhạt của Trương Dịch trong nháy mắt đã khiến Phan Phương có chút đứng không vững. Nàng vốn cũng chỉ là loại người gió chiều nào theo chiều đó thôi! Giúp Phan Hoành Thịnh chỉ vì muốn Phan Hoành Thịnh nhanh chóng thăng chức để nàng cũng được thơm lây.
Còn việc Trương Dịch có nhận hối lộ hay không nàng đâu có rõ! Những lời vừa nãy nàng nói đều là thấy trên mạng dân tình nói rồi Phan Hoành Thịnh kể lại cho nàng. Nàng có biết cái rắm gì chứ! Muốn vu oan thì là do dân mạng và Phan Hoành Thịnh vu oan, đâu liên quan đến nàng! Nàng không muốn bị đuổi việc!
Thấy Phan Phương do dự không lên tiếng, Trương Dịch vừa cười vừa nhìn Phan Hoành Thịnh đang từ tốn ăn ở kia: "Phan Chủ Nhậm, bình thường ông quản lý cấp dưới thế đấy à? Xem ra ông cũng chỉ được vậy thôi, trách sao không được làm trợ lý viện trưởng, đừng oán trách Viện trưởng Kim, nên tự xem lại bản thân mình đi."
Câu nói này không khác gì xát muối ớt vào vết thương của Phan Hoành Thịnh! Vốn đang vững như cầy già Phan Hoành Thịnh nghe câu này xong cuối cùng cũng phải động đậy. Hắn ngẩng đầu nhìn thật sâu vào mắt Trương Dịch. A, ngươi có chứng cứ ta nhận hối lộ đúng không? Mau lên, 100.000 ngươi có lẽ không để ý nhưng nếu là mấy triệu thì sao? Ta không tin ngươi không động lòng!
Rất nhanh Phan Hoành Thịnh liền thu liễm dị sắc dưới đáy mắt, làm bộ hòa nhã cười nói: "Ha ha, các cậu đang làm trò gì thế? Chuyện của bác sĩ Trương còn chưa điều tra rõ ràng mà các cậu đã làm ồn lên thế này? Tất cả đều là đồng nghiệp, hòa thuận một chút! Mau ngồi xuống hết đi!"
Thấy Phan Hoành Thịnh nói vậy, đám chó săn kia mới vừa trợn mắt nhìn hướng bên khám cấp cứu, vừa ngồi xuống. Sau khi tất cả ngồi xuống, Phan Hoành Thịnh vẫn mang bộ mặt hòa khí tiêu chuẩn nhìn Trương Dịch: "Bác sĩ Trương, thật sự là xin lỗi, bọn họ còn quá trẻ, ăn nói không biết chừng mực, cậu đừng chấp nhặt với họ."
Trương Dịch lại đột ngột đưa tay ngắt lời Phan Hoành Thịnh: "Dừng dừng dừng, chuyện thể diện để lát nói tiếp, ta nhắc ông một chút, ông phải gọi ta là Trương, viện, trưởng mới đúng~ dù sao thì chức vị hiện tại của ta cũng cao hơn ông một cấp. Gọi là bác sĩ Trương có vẻ không thích hợp lắm đâu?"
Tê!! Trong phòng ăn! Đám người nhao nhao hít sâu một hơi! Căng thẳng đến nghẹt thở! Ai nấy cũng kinh hãi! Vào viện lâu như vậy rồi, thật sự là hiếm khi thấy quan lớn nào vạch mặt nhau tại chỗ như thế!
Nhưng hôm nay thì được tận mắt chứng kiến rồi! Bất kể thế nào, Trương Dịch cho dù bị đồn đại bao nhiêu đi chăng nữa thì bây giờ hắn vẫn là trợ lý viện trưởng mà! Là chức vị cao thứ hai ở bệnh viện chỉ sau phó viện trưởng! Còn Phan Hoành Thịnh chỉ là một chủ nhiệm khoa, Trương Dịch cao hơn ông ta một bậc chứ ít sao!
Giờ phút này, Phan Hoành Thịnh siết chặt nắm đấm đặt dưới bàn. Nụ cười hòa khí vạn năm bất biến cũng sắp rạn nứt, lộ ra dáng vẻ không ai ngờ tới.
Rất lâu sau Phan Hoành Thịnh mới gượng gạo cười nói: "Ha ha, đúng đúng đúng, Trương… Viện trưởng, cậu nói phải."
Thấy Phan Hoành Thịnh đột nhiên bị Trương Dịch áp chế, đám chó săn bác sĩ kia của ông ta không chịu nổi nữa. Một người vỗ bàn đứng lên chửi: "Trương Dịch, ngươi là cái thá gì chứ?! Ngươi mới đến Hiệp Hòa bao lâu mà dám ỷ thế hiếp người?! Phan Chủ Nhậm của chúng ta đã làm ở Hiệp Hòa mấy chục năm rồi! Cho dù ngươi là trợ lý viện trưởng thì sao?? Về tư lịch và vai vế, Phan Chủ Nhậm lớn hơn ngươi nhiều!"
"Đúng vậy! Ngươi mới đến Hiệp Hòa một năm, ngươi đã cho rằng mình có thể vượt qua mấy chủ nhiệm lão làng hơn ngươi à? Thật là nằm mơ! Cái chức trợ lý viện trưởng này chúng tôi không phục!"
"Đúng đó! Cộng thêm những lời đồn ngươi nhận hối lộ nữa! Chúng tôi không phục ngươi làm trợ lý viện trưởng!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận