Làm Thầy Thuốc Có Mô Phỏng Phòng Giải Phẫu

Chương 643: Tự sát nguyên nhân vậy mà là...

Chương 643: Nguyên nhân tự sát vậy mà là...
Thấy Trần Phương miêu tả sinh động như thật chuyện tối qua mình gặp phải, trên mặt còn lộ ra vẻ kích động. Khiến Trương Dịch không nhịn được bật cười. Trần Phương lườm hắn một cái, tức giận nói: "Ngươi cứ cười đi, ta xem nàng nếu tối nay vẫn chưa xuất viện, thì tối nay ngươi có việc bận đấy."
Trương Dịch lúc này mới thôi cười: "Ở phòng bệnh nào vậy? Ta qua xem một chút."
"Phòng quan sát, đặc biệt dành riêng cho một mình nàng ta!" Trần Phương nghiến răng nghiến lợi nói.
Trương Dịch thay xong quần áo rồi quay người ra ngoài xem thử. Vừa đến gần cửa phòng quan sát, Trương Dịch đã nghe thấy tiếng khóc của một người phụ nữ vọng ra.
Cộc cộc.
Sau khi gõ cửa lễ phép thì bên trong có tiếng "Mời vào".
Trương Dịch bước vào, mới nhìn rõ, hóa ra là mẹ của cô gái đang khóc.
Trong phòng bệnh có hai người phụ mẫu và một cậu bé mười mấy tuổi.
Trương Dịch cứ tưởng cô bé xảy ra chuyện gì nên vội vàng đi đến bên giường kiểm tra máy theo dõi nhịp tim.
Kết quả nhìn thấy số liệu trên máy theo dõi khiến Trương Dịch giật nảy mình! Điện tâm đồ là một đường thẳng!
Kinh hãi, Trương Dịch vội vàng xem tim cô bé.
Hả??
Tim vẫn đập bình thường mà?
Sau khi kịp phản ứng, Trương Dịch im lặng nhìn tiểu mỹ nữ đang nằm trên giường nhắm mắt dưỡng thần.
Móa! Hóa ra là nàng tự ý tháo dây điện tim ra!
Thật sự là dọa chết người mà! Biết một bác sĩ trông thấy tất cả số liệu trên máy theo dõi đều bằng '0' thì sợ hãi cỡ nào không?
Con bé này... Xem ra tuổi không lớn mà lại nhiều trò thật.
Trương Dịch vừa muốn gắn dây điện tim lại cho nàng thì không ngờ cô gái đột nhiên mở mắt ra!!
Nắm chặt lấy tay Trương Dịch, nàng gào lên: "Cút! Tất cả cút hết đi! Đều mẹ nó... Hả??"
Nhưng gào được một nửa thì cô gái có chút sửng sốt khi nhìn rõ mặt Trương Dịch.
"Mẫn Mẫn à, con đừng có mắng bác sĩ như vậy, người ta là vì tốt cho con thôi mà..." Mẹ cô gái sợ Trương Dịch tức giận, vội vàng đến xin lỗi.
"Xin lỗi bác sĩ, con gái tôi nó... gần đây tâm trạng không tốt, xin ngài thông cảm cho, nó không cố ý..."
Một bên, cha cô gái cũng tức giận đi tới, không để ai kịp phản ứng, liền tát cho con gái một cái, mắng: "Mẹ kiếp, mày ăn nói với bác sĩ kiểu gì đấy? Ai cho phép mày vô lễ như thế?!"
Cái tát này làm Trương Dịch sững người. Vội vàng xua tay: "Đừng đừng đừng, người nhà đừng động tay động chân, cô ấy đâu có làm gì được tôi, không sao cả."
Lúc này, cô gái ôm mặt không nói gì. Chỉ có ánh mắt phẫn hận cùng căm ghét lộ rõ.
Không khí trong phòng trở nên gượng gạo, Trương Dịch nhanh chóng chuyển chủ đề: "Vậy... tình hình của con gái anh chị kéo dài bao lâu rồi?"
Mẹ cô bé vừa lau nước mắt vừa trả lời: "Hơn nửa năm rồi... Nó cứ... Cứ luôn đòi chết..."
"Nó tự nhốt mình trong phòng, tối cũng không ra ăn cơm, không cho ai vào phòng cả... Mãi đến sáng sớm, hai vợ chồng tôi định thừa lúc nó ngủ mà vào xem. Ai ngờ vừa mở cửa ra thì thấy con bé cắt cổ tay rồi... Ôi trời..."
Haiz! Mẹ cô bé đúng là khóc than ai oán.
Nhưng mà, cảm xúc dị thường lại thêm cả chuyện muốn tự sát, chắc chắn là có nguyên nhân rồi. Trương Dịch nhìn cha cô bé, trong lòng đã có ý nghĩ. Có lẽ... cô bé bị bệnh tâm lý do các yếu tố bên ngoài gây nên?
Đúng lúc Trương Dịch muốn hỏi thêm thì cô gái đột nhiên ngồi bật dậy!
"Ê... bác sĩ... hình như chúng ta từng gặp nhau ở đâu rồi thì phải ~~" Cô gái vừa nói vừa nhìn Trương Dịch bằng ánh mắt si mê.
Trương Dịch giật mình lùi lại một bước nhỏ.
Ơ hay?? Cảm xúc chuyển biến nhanh vậy?? Mới vừa còn phẫn hận như vậy, mà bây giờ đã quay sang nhìn mình bằng ánh mắt si tình rồi?? Cô nương, vết bàn tay trên mặt cô vẫn còn đó đấy...
Trương Dịch vội vàng lắc đầu: "Không có, chúng ta chưa từng gặp nhau."
Cô gái lại chắc chắn: "Không! Chúng ta gặp rồi!"
Trương Dịch: "Không không không... chúng ta thật sự chưa gặp!"
Cô gái: "Chúng ta gặp rồi mà!"
Trương Dịch: "..."
Cô gái: "Tôi gặp anh trên TV rồi!!"
Trương Dịch ngẩn người: "Hả? Trên TV?"
Cô gái gật đầu: "Đúng vậy, tôi còn thấy anh phẫu thuật trên TV nữa!"
À, hóa ra là do lúc trước xem trực tiếp sự kiện đó mà quen.
Vậy là hắn đã hiểu lầm. "Ha ha, đúng là chúng ta có gặp rồi... Nếu đã vậy thì tôi hỏi cô vài câu có được không?" Trương Dịch thuận theo lời cô gái.
"Được, anh cứ hỏi đi, tôi biết anh mà, anh là Trương Dịch đúng không?"
"Đúng, tôi là Trương Dịch, tôi muốn hỏi... vì sao cô muốn tự sát? Là vì nguyên nhân bên ngoài hay vì cô cảm thấy có ai đó đang đe dọa cô? Hay là có ai muốn hại cô?"
Trương Dịch nghi ngờ rằng cô bé bị ép buộc bởi sự giáo dục quá nghiêm khắc của cha, nên mới có hành vi cực đoan như vậy. Nghi ngờ đây là bệnh về tinh thần.
Có thể là trầm cảm, nóng giận, hoặc là tâm thần phân liệt. Trong đó bệnh có thể dẫn đến tự sát là trầm cảm và tâm thần phân liệt. Bệnh trầm cảm là do cảm xúc quá sa sút, không thoát ra được bế tắc trong lòng.
Còn người mắc tâm thần phân liệt thường có biểu hiện điển hình là bị hoang tưởng bị hại, do luôn cảm thấy có người muốn hại hoặc theo dõi mình, cứ như vậy, triệu chứng sẽ càng thêm nặng. Một khi bệnh nặng lên, người bệnh sẽ cố gắng phản kích. Ví dụ người bệnh mà coi Trương Dịch là đối tượng ảo tưởng, cô bé có thể sẽ cảm thấy Trương Dịch đang theo dõi mình, muốn giết mình, nên phản kích rất cực đoan. Hoặc là giết Trương Dịch hoặc là sợ hãi quá mà tự sát.
Ngay khi Trương Dịch đưa ra câu hỏi, nụ cười trên mặt cô gái bỗng biến mất. Thay vào đó là sự im lặng.
Trương Dịch có thể cảm nhận được đôi mắt long lanh của cô đột nhiên ảm đạm xuống. Cô bé chắc chắn là có chuyện gì trong lòng. Chỉ là cha mẹ của cô bé không nhận ra thôi.
Trương Dịch nhìn người nhà cô, bố mẹ và một em trai. "Vậy thế này nhé, người nhà có thể ra ngoài trước một chút được không? Tôi muốn nói chuyện riêng với cô bé." Suy nghĩ một hồi, Trương Dịch đưa ra đề nghị này.
Người nhà có chút bất ngờ nhưng rồi cũng đồng ý. Trước khi đi, cha cô vẫn không quên đe dọa một câu: "Lần sau còn để ta thấy mày động tay động chân với bác sĩ nữa thì coi chừng tao đánh chết mày!"
Im lặng, vẫn là im lặng.
Cô bé cúi thấp đầu, mặt mày ủ rũ không chút sinh khí.
Rầm! Cửa phòng bệnh bị đóng lại.
Đợi cho phòng bệnh hoàn toàn yên tĩnh, Trương Dịch mới cẩn thận ngồi xuống cạnh giường bệnh. "Mẫn Mẫn? Ta biết nguyên nhân cô tự sát."
Đột nhiên, Trương Dịch lên tiếng.
Cô gái ngẩng đầu, kinh ngạc nhìn Trương Dịch: "Anh biết?"
"Ừm, ta biết."
"Vậy anh nói thử xem."
"Có hai nguyên nhân, một là tình cảm của cha mẹ cô không hòa thuận, trong đó nhất định có một người tính tình rất tệ, hay mắng chửi đánh người, cho nên mưa dầm thấm đất, tính cô cũng trở nên nóng nảy, thích động chút là lại mắng chửi đánh người."
Nghe đến đây, ánh mắt cô gái lóe lên vài cái.
Trương Dịch thở phào, xem ra đã đoán đúng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận