Làm Thầy Thuốc Có Mô Phỏng Phòng Giải Phẫu

Chương 282: Tốt muốn gả cho Trương Dịch loại này tuyệt thế nam nhân tốt a

Chương 282: Tốt muốn gả cho Trương Dịch loại nam nhân tuyệt vời này a!
Nửa giờ? !
Tốc độ này... Thật quá nhanh a!
Tiếp theo là cầm máu, vệ sinh khoang miệng, băng ép vết thương, đặt ống thông mũi cho ăn, sau đó đưa Tiểu Hoa ra phòng phẫu thuật.
Toàn bộ ca phẫu thuật từ đầu đến cuối Trương Dịch đều vô cùng hài lòng.
Kỹ thuật khâu của Trương Dịch khỏi phải nói, vết sẹo chắc chắn sẽ rất nhỏ.
Việc hồi phục sau đó cũng rất khả quan.
"Được rồi, thu dọn xong rồi thì đi thôi."
Trương Dịch vừa tháo găng tay vừa nói với mọi người.
Uông Vệ Binh chậm rãi gật đầu.
Hắn lén nhìn Trương Dịch một cái, nghĩ thầm: Tiểu tử này, rõ ràng chỉ là trợ lý chủ nhiệm, lại còn ra dáng chủ nhiệm hơn cả mình nữa?
Đương nhiên kỹ thuật thì đúng là không tệ... Điểm này hắn ngược lại phục, không có gì để nói.
Chỉ là hy vọng sau này hắn đừng có tranh công của các khoa khác nữa, dù sao ai cũng cần cơm ăn cả.
Muốn tranh thì tốt nhất là như lần này, không nhận tiền hoa hồng thì còn tạm được.
Bên ngoài phòng phẫu thuật, lão đại gia vẫn đang hồi hộp chờ đợi.
"Người nhà của Tiểu Hoa đâu? Tiểu Hoa làm xong rồi, người nhà có thể vào đón người."
Lão đại gia ngẩng đầu, vẻ mặt ngạc nhiên: "Hả? Nhanh vậy sao!"
"Đúng vậy, bác sĩ Trương làm phẫu thuật, không bao giờ tăng ca ~"
Chẳng mấy chốc đã thấy Tiểu Hoa nằm trên giường bệnh được đẩy ra.
Thuốc tê vẫn chưa hết tác dụng, Tiểu Hoa có thể nghe thấy ông đang gọi mình, nhưng hiện tại chưa thể nói được.
Cô chỉ có thể nháy mắt để đáp lại ông.
"Tiểu Hoa, con không sao chứ? Vết thương có đau không?"
Tiểu Hoa mở to mắt nhìn.
Trương Dịch đi tới giải thích: "Ông yên tâm, ca phẫu thuật vô cùng thành công, một tuần nữa có thể cắt chỉ, đồng thời tôi cũng đảm bảo với ông, vết sẹo trên môi con bé chắc chắn sẽ nhạt hơn những đứa trẻ khác, sau này Tiểu Hoa chắc chắn sẽ là một cô bé rất xinh đẹp."
Lão đại gia quay sang nhìn Trương Dịch, một kích động khóe mắt rơi vài giọt nước mắt.
Ông không nói gì mà quay đầu quỳ xuống trước mặt Trương Dịch.
Mấy vị bác sĩ kinh hãi, vội vàng đỡ lão đại gia lên.
Ông cụ này thấy đã hơn bảy mươi tuổi rồi, đáng tuổi ông nội của Trương Dịch, sao Trương Dịch có thể nhận được cái quỳ này chứ.
"Ông đừng làm vậy, không cần quỳ không cần quỳ mà." Trương Dịch vừa đỡ ông vừa nói.
Lão đại gia vội vàng lắc đầu: "Không... quỳ được, quỳ được mà bác sĩ Trương! Ông cháu tôi với ngài không thân không quen, mà ngài lại giúp đỡ chúng tôi nhiều như vậy.
Lại còn mua cơm cho chúng tôi ăn, lại còn giúp chúng tôi đóng tiền viện phí, lại còn giúp chúng tôi phẫu thuật nữa...
Lão già này sống bảy mươi hai năm, phần lớn thời gian đều cơ khổ không nơi nương tựa, chứng kiến hết sự lạnh lùng của nhân thế... Ngươi không biết đâu, khi ta còn nhỏ nhà nghèo, cha chết sớm, mẹ thì thường xuyên sinh bệnh.
Trong nhà lại còn năm anh chị em, ta lại là anh cả, thời đó nhà ta thu hoạch không được, nhà lại nghèo rớt mùng tơi... Tứ muội và Ngũ muội của ta chết đói đấy... Ta đi cầu xin nhà giàu cho chút canh thừa để uống, bọn họ cũng không chịu cho... Ta đã tận mắt nhìn hai em gái chết trong ngực ta, tận mắt chứng kiến các em chết đi...
Thế nhưng mà ta không ngờ... sống đến ngày hôm nay, mà còn có thể gặp được người tốt như bác sĩ Trương đây... Cảm ơn ngài nhiều lắm!
Ta thật sự không biết làm sao để báo đáp ngài, để ta dập đầu tạ ơn ngài đi, cảm ơn các người tốt bụng, cảm ơn các người!"
Có lẽ vì quá xúc động, những lời nói ra từ đáy lòng nên ngữ khí của lão đại gia rất kích động.
Ông muốn quỳ xuống dập đầu tạ ơn Trương Dịch.
Sao có thể được chứ, mọi người vội vàng hợp lực kéo lão đại gia từ dưới đất đứng lên.
Thật ra những gì ông cụ nói Trương Dịch đều có thể hiểu được.
Có lẽ ông thật sự đã khổ cả một đời, lúc còn trẻ thì sinh không gặp thời, người thân cũng lần lượt qua đời.
Sau đó ông luôn cô độc một mình, mãi đến khi nhặt được Tiểu Hoa mới có lại một chút tình thân ấm áp.
Có lẽ cái tên Tiểu Hoa cũng do lão đại gia đặt với ngụ ý cô bé sẽ xinh đẹp như một bông hoa.
Tiếp đó, mấy năm sau lại dẫn cháu gái đến thành phố chữa bệnh, vốn nghĩ rằng giữa những tòa nhà cao tầng này chỉ có sự ngăn cách và lạnh lùng vô tận.
Không ngờ, vừa đến đã gặp được một vị bác sĩ tốt bụng, ấm áp với ông cháu.
Lại còn là kiểu bác sĩ không đòi hỏi báo đáp, hoàn toàn tận tâm tận lực giúp đỡ người khác.
Cho nên giờ phút này, lão đại gia trong lòng thật sự không biết nên nói gì để có thể biểu đạt hết lòng biết ơn của mình.
Ông chỉ có thể dập đầu, ông cảm thấy điều quan trọng nhất của bản thân có lẽ là chút tôn nghiêm của người đàn ông ở dưới gối.
Nhưng đối diện với một bác sĩ như vậy, ông nguyện ý dập đầu, ông nguyện dùng việc dập đầu để diễn tả hết tình cảm của mình!
Nhưng Trương Dịch không cho ông cơ hội đó.
"Ông đừng dập đầu với tôi, tôi là bác sĩ, đây là việc tôi nên làm, ông chỉ cần nói tiếng cảm ơn là tôi đã vui lắm rồi."
Mắt của ông ướt đẫm, nhìn Tiểu Hoa trên giường bệnh lại nhìn Trương Dịch, rồi khẽ nói: "Được... Cảm ơn ngài! Cảm ơn ngài nhiều lắm bác sĩ Trương!"
Ngàn lời vạn chữ quy tụ thành một câu cảm ơn.
Đó là câu cảm ơn mộc mạc, chân thành nhất.
【Đinh, điểm cảm kích +1000!】 Hả?
Trương Dịch ngơ ngác!
Vậy mà lại được thêm một ngàn điểm cảm kích?!
Đây là lần đầu tiên nhận được nhiều điểm cảm kích như vậy từ một người nhà bệnh nhân!
Trương Dịch thầm nghĩ: Ôi lão đại gia, ta mới là người phải cảm ơn ông ấy chứ~!
【1000 điểm là giới hạn cao nhất cho điểm cảm kích nhận được một lần.】 【Mời ký chủ tiếp tục cố gắng, trở thành một bác sĩ tốt đồng thời sẽ có càng ngày càng nhiều bệnh nhân xuất phát từ nội tâm nói ra lời cảm ơn chân thành nhất với bạn!】 A~ Thì ra 1000 điểm là tối đa cho một lần nhận được!
Trước đây Trương Dịch nhận được nhiều nhất là 300 điểm một lần.
Còn ít nhất là 10 điểm một lần.
Thì ra số điểm cảm kích cũng liên quan đến mức độ cảm ơn của bệnh nhân.
Sau khi đỡ ông cụ đứng dậy, đồng thời đưa Tiểu Hoa về khoa ngũ quan, Trương Dịch quay về phòng khám.
Trước khi đi Trương Dịch còn cố ý xem tài khoản của Tiểu Hoa, thấy trong đó còn hơn ba ngàn tệ.
Liền dặn dò y tá khoa ngũ quan, nếu như sắp hết tiền thì phải kịp thời thông báo cho anh.
Y tá mang theo ánh mắt sùng bái liên tục gật đầu.
Wow!
Bác sĩ Trương tốt bụng thật đó a~!
Lại còn sáng lập quỹ từ thiện, lại còn giúp đỡ những bệnh nhân hở hàm ếch!
Ô ô ~ Tốt muốn gả cho người đàn ông tuyệt vời thế này a!
Còn về Trương Dịch, vừa về phòng khám đã thấy Tiền Chính Cương đang ngồi trong phòng bác sĩ trực.
Thấy Trương Dịch trở về, Tiền Chính Cương liền vội vàng hỏi: "Trương Dịch, ca phẫu thuật hở hàm ếch cậu làm xong rồi? Thế nào rồi? Ổn chứ?"
Trương Dịch gật đầu: "Yên tâm đi viện trưởng Tiền, không có vấn đề gì."
Tiền Chính Cương rất vui vẻ nhìn Trương Dịch nói: "Trương Dịch à, việc cậu giúp đỡ những đứa trẻ hở hàm ếch rất là tốt, ta đến tìm cậu lần này, cũng là định bàn với cậu một chuyện."
"Chuyện gì ạ? Mời ngài nói."
Trong phòng bác sĩ có nhiều người, nhưng Tiền Chính Cương cũng không tránh mặt.
Cho nên lúc này, mấy vị bác sĩ ngồi bên cạnh tuy mắt nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính, nhưng tai thì đã dựng lên hết để nghe Trương Dịch.
"Ta thấy chúng ta có thể làm thế này, bệnh hở hàm ếch chúng ta cũng rất quen thuộc rồi, cứ 700 trẻ sơ sinh thì sẽ có một trẻ mắc bệnh này.
Ta nghĩ bệnh này ở Thiên Hà chúng ta chắc chắn cũng không ít.
Nếu như vậy, vậy chúng ta dứt khoát biến quỹ từ thiện này thành quỹ chuyên dụng để chữa bệnh hở hàm ếch luôn đi.
Ca phẫu thuật này cũng không đắt, ba triệu có thể giúp đỡ gần 300 đứa trẻ phẫu thuật điều trị.
Sao hả Trương Dịch, cậu thấy ý kiến này của ta như thế nào?"
Tiền Chính Cương nói xong liền đợi câu trả lời của Trương Dịch.
Số tiền trong quỹ từ thiện này gần như đều do Trương Dịch quyên góp lại.
Nên muốn thay đổi như thế nào đương nhiên phải hỏi ý kiến Trương Dịch.
Chỉ thấy Trương Dịch Tư Tác sau khi lắc đầu: "Không, không cần đổi, mặc kệ là hở hàm ếch hay là bệnh nhân nào khác, chỉ cần là thật sự cần thì đều có thể giúp đỡ."
Bạn cần đăng nhập để bình luận