Làm Thầy Thuốc Có Mô Phỏng Phòng Giải Phẫu

Chương 869: thời gian thôi, chen một chút vẫn phải có

Nghe Trương Dịch nói vậy, Trương Thịnh Vĩ rất tán đồng, gật đầu nhẹ: “Ừm, cũng đúng, 5% cổ phần mà, là ta ta cũng thấy hả giận.” Hắn còn tưởng Trương Dịch nói “hướng về phía trước nhìn” là hướng về “tiền” cơ. Hai mươi mấy tỷ, đâu có ít! Đừng nói người, đổi lại là ma quỷ cũng muốn hướng phía trước mà nhìn! Hơn nữa từ khi Trương Dịch được Lục Nguyên chính thức thông báo tặng cổ phần, thì giá cổ phiếu của tập đoàn Vinh Tín hai ngày nay còn một lần nữa tăng trở lại! Chiêu tặng cổ phần này của Vinh Tín, nhìn thì là tặng không cho Trương Dịch hai mươi mấy tỷ tiền mặt, nhưng thực tế là để giải quyết triệt để vấn đề, quả thực quá cao tay! Tất nhiên, Trương Dịch cũng không thiệt, 5% cổ phần trong tay, nhỡ đâu sau này Vinh Tín ngày càng phát triển, cổ tức chia ra chẳng phải sẽ càng nhiều sao? Còn nếu càng ngày càng xuống dốc, thì số cổ phần trong tay Trương Dịch đem bán đi cũng là một khoản tiền mà người khác cả đời cũng không kiếm được. Nghĩ đến đây, Trương Thịnh Vĩ hâm mộ đến nỗi nước miếng cũng sắp chảy ra. Trương Dịch vội đẩy hắn ra xa: “Cách ta xa một chút, ta thấy ngươi chảy nước miếng sắp văng lên mặt ta rồi.” Trương Thịnh Vĩ cười hắc hắc hai tiếng rồi nói: “Ôi trời, ngươi tưởng mỗi mình ta hâm mộ thôi à? Cả phòng... À không, cả bệnh viện này đều đang hâm mộ ngươi một bước thành tỷ phú đấy!” Trương Dịch cười cười, cũng lười giải thích chuyện mình còn chưa ký tên. Hắn đứng lên thu dọn đồ trên bàn: “Ngươi xong chưa, không có chuyện gì ta về trước đây.” “Đúng đúng đúng, ngươi đi nhanh lên, nếu ngươi còn ở đây chắc tối nay cả khoa cấp cứu đều không được yên ổn mất.” Có vị đại Phật Trương Dịch này ở đây, khoa cấp cứu luôn có một định luật rất kỳ quái. Cứ hễ có mặt hắn thì nhất định sẽ có ca bệnh nặng phát sinh. Thế nên bây giờ Trương Thịnh Vĩ cũng không chờ được Trương Dịch thu dọn xong, liền vừa đẩy vừa kéo lưng muốn tống hắn ra ngoài. Chỉ cần tiễn vị đại Phật này đi, vậy tối nay hắn sẽ được thảnh thơi chút phải không? Đúng lúc này, cửa phòng làm việc đột nhiên lại vang lên tiếng gõ cửa. “Bác sĩ Trương? Ngài vẫn chưa tan làm ạ? Tôi có thể xin phép trao đổi với ngài một chút chuyện không ạ?” Hai người nghe tiếng quay lại nhìn thì thấy người đang chờ ở cửa chính là người nhà bệnh nhân. Mà lại người này là con gái của Mao Bân, người bệnh bị bóc tách động mạch chủ ngày hôm qua. Trương Dịch còn nhớ rõ cô ấy. Lúc đầu họ muốn để Trương Dịch phẫu thuật, nhưng Trương Dịch kín lịch quá, không sắp xếp được. Sau đó người nhà đã mời bác sĩ nước ngoài tới làm phẫu thuật. Không phải là sáng sớm mai đã xếp lịch phẫu thuật rồi sao? Giờ này tìm mình làm gì? Lẽ nào ca phẫu thuật đã xảy ra vấn đề? Trương Dịch nhanh chóng lướt qua các lịch làm việc của mình trong vài ngày tới, phát hiện mấy ngày sau cũng kín lịch, nếu như cứ nhất quyết muốn sắp xếp phẫu thuật cho Mao Bân thì chỉ có bây giờ mới có thời gian. Nghề bác sĩ, nhiều khi vì cứu người cũng chỉ có thể hi sinh thời gian nghỉ ngơi của mình. Nghĩ xong, Trương Dịch ra hiệu cho cô ta: “Vào đi, cô vào nói đi.” Lúc này người nhà bệnh nhân mới khách khí bước vào, ngồi xuống bên cạnh Trương Dịch. “Cô muốn bàn bạc chuyện gì vậy? Có phải là chuyện phẫu thuật của cha cô không?” Người nhà vội vàng gật đầu, chợt lại có chút do dự nhìn Trương Dịch: “Dạ... Dạ là chuyện của cha tôi, sáng sớm mai anh trai tôi mời bác sĩ nước ngoài kia sẽ tới, nhưng mà…” “Ai!” Người nhà thở dài mới nói tiếp: “Bác sĩ Trương, tôi xin nói thật, trong lòng tôi vẫn không an tâm cho lắm, liệu người nước ngoài đó có giỏi bằng bác sĩ Trương không? Tôi vẫn hy vọng ngài có thể phẫu thuật cho cha tôi!” Sau khi nói xong, người nhà nhìn chằm chằm sắc mặt Trương Dịch, sợ Trương Dịch lại bảo không có thời gian. Kết quả không ngờ Trương Dịch lại đồng ý! “Ta vừa xem xét một chút, thời gian chen chút vẫn có thể được, nhưng không phải là sáng mai, mà là bây giờ, chỉ có bây giờ là có thể.” “Cái gì!? Thật á? Bây giờ là có thể làm sao?” Nghe Trương Dịch đồng ý, người nhà kích động đứng bật dậy. Trương Dịch gật đầu: “Ừ, nhưng cần phải gọi điện thoại cho phòng phẫu thuật, nếu đột ngột phẫu thuật thì phải xem bác sĩ gây mê và bác sĩ khoa tim mạch bên kia có sắp xếp được không. Nếu bên họ không có vấn đề gì thì ta có thể xếp thêm cho các người một ca phẫu thuật.” “Ôi trời! Cảm ơn! Cảm ơn bác sĩ Trương! Ngài thật là một bác sĩ tốt mà!” Người nhà cao hứng nắm chặt cổ tay của Trương Dịch. Không biết có phải cô ta có ý đồ khác không, mà khi chạm vào tay Trương Dịch, nụ cười trên mặt cô ta càng rạng rỡ hơn. “Được! Tôi sẽ gọi ngay cho anh trai tôi, để anh ấy đừng để người nước ngoài đó tới. Anh không biết đâu, từ khi anh ấy nói muốn mời bác sĩ nước ngoài tới phẫu thuật cho cha tôi, trong lòng tôi cứ thấp thỏm không yên, luôn có dự cảm chẳng lành. Tôi nghĩ bác sĩ nước ngoài cũng không hẳn đã giỏi bằng ngài, chẳng phải trước đây ngài đã vả mặt mấy người nước ngoài đó rồi đó sao? Tôi vẫn thấy ngài giỏi hơn họ một chút.” “Anh trai cô quanh năm ở nước ngoài à?” “Dạ đúng, cho nên anh ấy mới không nghe nói về ngài, tôi còn giải thích tên của ngài rất lâu, tôi nói bây giờ ngài là chuyên gia y học hàng đầu Hoa Quốc, nhưng anh ấy cứ nhất định không tin. Anh ấy còn tìm kiếm tên của ngài trên mạng, kết quả tìm xong anh ấy vẫn không tin, anh ấy nói ngài đẹp trai như vậy chắc là chỉ quay phim trên mạng để nổi tiếng thôi, còn bảo tôi đừng để bị lừa.” “Phụt… Ha ha!” Nghe đến đây, Trương Dịch không nhịn được mà bật cười. Con người ta lúc im lặng lại hay gây cười đó nha! Người nhà cũng hơi ngại ngùng, cô ta ngẩng đầu nhìn Trương Dịch, mặt có chút ửng hồng: “Ha ha, làm ngài chê cười rồi, bác sĩ Trương. Anh trai tôi… Anh ấy không hiểu rõ về ngài, với cả anh ấy cũng đi nước ngoài nhiều năm, nên không rõ về một số chuyện ở trong nước.” Trương Dịch gật đầu: “Ừm, ta biết, cô đi thông báo với anh trai cô trước đi, nếu người nhà bên cô không có vấn đề gì thì có thể ký giấy cam đoan trước phẫu thuật, sau đó ta sẽ hỏi lại phòng phẫu thuật xem những bác sĩ kia bây giờ có rảnh không.” “Dạ dạ dạ! Tôi đi ngay!” Người nhà gật đầu lia lịa rồi nhanh chóng ra ngoài gọi điện thoại. Mãi đến khi người nhà rời đi, Trương Thịnh Vĩ mới vội vã lao tới ghế làm việc, vẻ mặt kinh ngạc nói: “Ngươi phải tăng ca sao?!” “Ừ, chắc vậy.” Trương Thịnh Vĩ:…@#¥%&*!! Một tiếng than vang lên: “Trời ơi! Vậy tối nay tôi khỏi ngủ đến sáng mất…” Câu nói còn chưa dứt, tiếng “sáng” còn chưa kịp thoát ra khỏi miệng Trương Thịnh Vĩ thì cô y tá trực đêm đã đột nhiên xuất hiện ở cửa phòng làm việc: “Trương Thịnh Vĩ nhanh lên, có bệnh nhân kìa!” Nói xong câu này, y tá kia liền nhanh như một cơn gió mà biến mất. Trong phòng làm việc, Trương Thịnh Vĩ trong chớp mắt đã trở nên héo úa như cà tím đánh sương, ủ rũ đi ra ngoài làm việc. Trương Dịch cười lắc đầu, sau đó bắt đầu tiện tay liên lạc với phòng phẫu thuật và phòng gây mê. Còn bên ngoài phòng làm việc, con gái của Mao Bân giờ phút này lại đang không vui khi giao tiếp điện thoại. Chỉ thấy cô đang cầm điện thoại, mặt mày ủ rũ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận