Làm Thầy Thuốc Có Mô Phỏng Phòng Giải Phẫu

Chương 114: Có thể cho Tần lão gia tử làm giải phẫu, cũng là vinh hạnh của ta

Chương 114: Có thể làm phẫu thuật cho ông cụ Tần, cũng là vinh hạnh của ta.
Thấy cô gái vẫn còn khóc, Trương Dịch chỉ có thể nói với nàng: "Bây giờ em chỉ có hai lựa chọn, nghĩ cách giữ lại hoặc là bỏ đi, em cứ suy nghĩ thật kỹ đi, cân nhắc xong thì ta sẽ sắp xếp phẫu thuật phụ khoa cho em."
Cô gái hai mắt đẫm lệ ngước lên hỏi: "Bác sĩ... Có cách nào để giảm thiểu tối đa tổn thương cho cơ thể em không..."
Trương Dịch nhìn cô: "Ba lần trước của em là dùng thuốc hay hút thai?"
"Một lần dùng thuốc, hai lần hút..."
Trương Dịch suy nghĩ một hồi, dùng thuốc thì tổn thương cho tử cung sẽ ít hơn một chút.
Chỉ cần dùng thuốc để đẩy hết ra thì có thể không cần nạo thai.
Hút thai là trực tiếp dùng ống hút chân không để hút túi thai trong tử cung ra, hút xong còn phải dùng thìa cạo một vòng trong tử cung, để gẩy hết cặn túi thai còn sót lại.
Việc nạo hút thai như vậy gây tổn thương rất lớn cho thành tử cung.
Nhất là cô gái này đã từng hút thai hai lần, nếu lần này lại chọn hút thai thì không thể tránh khỏi việc phải nạo.
Nếu hậu kỳ hồi phục không tốt, sau này muốn có con, có thể thai chỉ phát triển đến năm, sáu tháng, hoặc sáu, bảy tháng là sẽ bị sảy vì thành tử cung mỏng quá, không thể tiếp tục phát triển được nữa, chỉ có thể chọn sinh non.
Cho nên, để an toàn thì nên chọn dùng thuốc.
"Nếu vậy ta đề nghị em nên chọn dùng thuốc, tất nhiên, tốt nhất vẫn là nên nói chuyện kỹ với bạn trai em, nếu muốn thì ta sẽ kê thuốc giữ thai cho em ngay."
Cô gái nức nở mấy tiếng nhìn Trương Dịch nói: "Được... Vậy để em gọi điện cho anh ấy hỏi xem sao."
Trương Dịch khẽ gật đầu.
Cô gái nằm trên giường bệnh tại phòng truyền dịch.
Trương Dịch không có thói quen nghe lén điện thoại của người khác.
Trong lúc cô gái gọi điện, hắn đi đến bên cạnh giường bệnh xem tình hình của những người đang truyền dịch khác.
Chẳng bao lâu, liền nghe thấy tiếng khóc thét từ phía cô gái: "Phùng Thần, đồ khốn nạn! Ô ô... Anh không thể đối xử với em như vậy! Ô ô... Alo? ! Alo, Phùng Thần? ! Anh không thể cúp máy của em! Phùng Thần..."
Cô gái cảm xúc kích động, vừa khóc vừa dùng tay đấm xuống giường.
Trương Dịch vội vàng bước lên trước giữ chặt nàng: "Em bình tĩnh lại, đừng kích động, em bây giờ ở dưới vẫn còn đang chảy máu đấy."
"Ô ô... Sao em có thể tỉnh táo được chứ... Anh ấy cúp máy của em rồi... Anh ta căn bản không muốn chịu trách nhiệm!"
Cô gái lớn tiếng gào thét, khóc cũng vô cùng thảm thiết.
Nhưng nàng cũng không để ý đến ánh mắt kỳ dị của những người xung quanh.
Haizz.
Trương Dịch im lặng thở dài, cô gái này e là bị đàn ông phụ tình rồi.
"Thôi cô nương, nếu bất hạnh như vậy thì chỉ có thể bỏ đứa bé thôi."
Cô gái khóc rất to trong phòng truyền dịch, khiến cho không ít bệnh nhân cùng người nhà đi ngang qua phòng khám cấp cứu đều ngoái nhìn.
Y tá truyền dịch bên cạnh cũng đến dỗ dành nàng.
Mặc dù, lúc này an ủi cũng chưa chắc có tác dụng...
"Cô em, em mau chóng chia tay với thằng đàn ông đó đi, loại đàn ông cởi quần xong là không nhận người thân này thì em còn níu kéo làm gì chứ?
Bất kể sau này em có thể mang thai hay không, nếu bỏ đứa nhỏ này xong thì em phải kiên trì vận động, ăn nhiều đồ bổ khí huyết một chút.
Dưỡng cho tốt cơ thể, tâm tình thoải mái lên, đừng suy nghĩ quá nhiều.
Cảm xúc cũng ảnh hưởng rất lớn đến cơ thể, hãy giữ tâm thái bình thường, nên đến sẽ đến thôi."
Cô gái ngẩng đầu nhìn y tá một chút, gật đầu nói: "Cảm ơn chị, có lẽ anh ta đúng là tên cặn bã thật... Hai đứa em từ đại học đã ở bên nhau... Gần bảy năm vì anh ta mà có tới bốn đứa...
Nhưng lần nào anh ta cũng nói không thể giữ, không muốn hoặc là chưa đúng thời điểm, anh ta vẫn chưa chuẩn bị... Ô ô... Lần nào cũng vậy..."
"Còn có thể là cặn bã được nữa à? Đúng là loại cặn bã hạng nhất rồi! Ai..."
Trương Dịch nhịn không được trợn mắt, hắn cũng không biết phải nói gì nữa. Thật sự là chưa từng thấy loại cặn bã như thế này, lại còn có người phụ nữ xuẩn ngốc như vậy.
Bất quá, thấy cô gái khóc thảm như thế, cũng thấy thật đáng thương.
Trương Dịch lấy bao giấy từ giá đưa cho cô nói: "Em vẫn nên quyết định nhanh chóng xem nên giữ hay bỏ đứa bé đi."
Cô gái ngước lên nhìn Trương Dịch, khẽ ừ một tiếng.
Hơn một giờ sau, y tá phòng truyền dịch đến báo cáo với Trương Dịch: "Cô gái đó nói vẫn quyết định bỏ, nhờ bác sĩ chọn loại nào ít tổn thương nhất để làm."
Trương Dịch gật đầu, gọi điện cho khoa phụ sản, để bác sĩ đến đưa người đi.
Đến khi cô gái đi rồi, y tá trong phòng mới lại bắt đầu buôn chuyện: "Haizz, cô gái này tôi thật không biết phải nói thế nào, vì bạn trai mà phá bốn cái thai vẫn không được cưới, mà cô ta vẫn chưa tỉnh ngộ ra được ư? ! Thằng kia đúng là tên cặn bã, kiếp sau đầu thai làm heo đi là vừa!""Con gái gì mà ngốc quá, nếu là tôi, sau khi có thai lần đầu mà biết hắn là tên cặn bã vô trách nhiệm thì tôi đã chia tay lâu rồi, không có chuyện dây dưa đến giờ.""Haizz, có lẽ là một người muốn đánh một người muốn bị đánh ấy mà!"
Trương Dịch nhìn mấy cô y tá đó nói: "Các vị nữ sĩ nên làm gì thì làm đi, đừng có ngồi tám chuyện vô bổ nữa."
Mấy cô y tá lập tức kích động nhìn Trương Dịch!
Ôi mẹ ơi ~
Bác sĩ Trương chủ động bắt chuyện với bọn mình kìa ~!
Mấy người lập tức liếc mắt đưa tình với Trương Dịch: "Dạ vâng trợ lý Trương ~ Trợ lý Trương nói sao thì là vậy ~"
Cái liếc mắt đưa tình đầy nồng nhiệt này khiến cho Trương Dịch cảm giác như ngồi trên bàn chông, như mang gai trên lưng, nghẹn cả ở cổ họng...
Vội vàng cúi đầu xuống làm việc của mình...
Một tuần sau, Trương Dịch nhận được một cuộc điện thoại lạ.
Nhìn số điện thoại hiển thị, thuộc về đế đô.
"Alo? Xin chào?" Trương Dịch nghe điện thoại.
"Xin chào." Âm thanh đầu dây bên kia vô cùng hùng hồn, mang theo chút trầm ổn và uy nghiêm.
Trương Dịch cảm thấy giọng nói này hình như đã từng nghe ở đâu rồi.
"Xin hỏi có phải là bác sĩ Trương Dịch không?"
"Đúng vậy, xin hỏi anh là?"
"Ta là con trai của Tần Uy, Tần Trường Chinh, chúng ta từng gặp nhau rồi bác sĩ Trương, tại bệnh viện Bình An."
Trương Dịch nhớ ra. Là con trai của ông cụ Tần, đại tá Tần phải không?
"Chào đại tá Tần, gần đây sức khỏe của ông cụ Tần đã hồi phục gần như hoàn toàn rồi chứ?"
"May nhờ y thuật cao minh của bác sĩ Trương! Cha ta đã xuất viện từ một tuần trước, bây giờ đang ở nhà từ từ hồi phục, đợi một thời gian nữa là có thể đi tham gia luyện tập duyệt binh rồi."
"Vậy thì tốt quá rồi, có thể hoàn thành tâm nguyện của ông cụ, ta cũng cảm thấy rất vinh hạnh."
Đầu dây bên kia, ngữ khí của Tần Trường Chinh trở nên ôn hòa hơn: "Bác sĩ Trương, hôm nay mạo muội quấy rầy thực sự là có lỗi. Nhưng cả nhà chúng tôi cảm tạ anh không thể chỉ qua một cuộc điện thoại là nói hết được. Ta rất tôn kính và sùng bái cha của mình, ta tự nhiên hi vọng ông có thể sống lâu trăm tuổi.
Cho nên, ta thực sự từ đáy lòng muốn cảm ơn anh!
Công việc của ta khá bận rộn, quanh năm suốt tháng cũng không có ngày nghỉ, đợi lần sau rảnh nhất định ta sẽ tự mình đến bái phỏng bác sĩ Trương!"
Trương Dịch cười nói: "Vậy thì không cần phiền phức như thế đâu đại tá Tần, ta là bác sĩ, chức trách của ta chính là chữa bệnh cứu người, giống như ngài và ông cụ Tần, quân trang vừa mặc vào, trên vai gánh vác trách nhiệm bảo vệ đất nước. Các ngài còn vĩ đại hơn ta!
Có thể làm phẫu thuật cho ông cụ Tần, tuyệt đối là vinh hạnh của ta đấy.
Nếu không có những anh hùng như cha của ngài năm xưa giữ vững biên cương của đất nước, thì có lẽ bây giờ còn chưa có ta ở đây.
Cho nên, ngài ngàn vạn lần đừng khách khí như vậy, đây đều là việc ta nên làm, không cần cảm tạ đặc biệt đâu. Một cuộc điện thoại này, một lời cảm ơn của ngài, ta thấy đã đủ rồi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận