Làm Thầy Thuốc Có Mô Phỏng Phòng Giải Phẫu

Chương 125: Cái gì? ! Trương Dịch còn có fan hâm mộ hậu viện sẽ

Chương 125: Cái gì? ! Trương Dịch còn có fan hâm mộ hậu viện hội? Trương Dịch cùng Hứa Đình Đình vừa mới vào phòng bệnh, đã thấy Hứa Trường Nguyên tỉnh dậy.
"Cha, người tỉnh rồi sao?"
"Dài Nguyên, cảm thấy thế nào? Ngực còn đau không?"
Mấy người vây lại hỏi han.
Hứa Trường Nguyên nhìn trần nhà một lúc, sau đó lại đảo mắt nhìn xung quanh.
"Tiểu... Tiểu Dịch? Sao ngươi lại tới đây?"
Trương Dịch bước đến bên giường bệnh: "Ông nằm viện rồi mà ta còn chưa tới? Ông còn muốn giấu ta à?"
Hứa Trường Nguyên vui vẻ cười: "Đừng có làm lỡ công việc của ngươi là được."
"Đến lúc này rồi mà còn nói mấy lời đó làm gì, cứ dưỡng bệnh cho khỏe đi."
Đêm đó.
Trương Dịch để mẹ con Đường Hiểu Hà về nhà nghỉ ngơi, một mình hắn ở bệnh viện trực đêm.
Cũng may Hứa Trường Nguyên hồi phục sau phẫu thuật không tệ, khoảng chín giờ tối đã chuyển sang phòng bệnh bình thường.
Vừa ngồi chưa được bao lâu, điện thoại di động của Trương Dịch đã báo có tin nhắn đến.
Mở ra xem, là Lôi Thần Quang gửi tin nhắn.
"Trương Dịch, tôi thấy tin tức tai nạn giao thông buổi sáng rồi, rất hiểu cho cậu, cậu không cần nói xin lỗi với tôi đâu, nếu là tôi, tôi cũng sẽ chọn ưu tiên cấp cứu người bị thương."
Trương Dịch trả lời: "Cảm ơn viện trưởng Lôi đã thông cảm."
Một ngày không xem tin nhắn Wechat.
Lúc này xem lại, phát hiện không ít người đã gửi tin nhắn cho mình.
Trương Dịch chọn mấy vị lãnh đạo và đồng nghiệp có quan hệ tốt để trả lời tin nhắn.
Sau đó, liền nằm trên giường bệnh, nghiêm túc suy nghĩ một vấn đề.
Có nên về Vân Đô không?
Thật ra, việc về Vân Đô ngược lại không liên quan nhiều đến tiền bạc.
Tiền trong thẻ của Trương Dịch hiện tại không phải là dựa vào tiền lương ở bệnh viện mà kiếm được.
Mà là phần thưởng từ cái hệ thống ngưu bức của hắn.
Chủ yếu là vì cân nhắc đến mấy vị lãnh đạo ở bệnh viện Thiên Hà đối với mình rất tốt.
Đột nhiên đổi chỗ làm, e là khó mở lời.
Nghe thấy tiếng Trương Dịch khẽ thở dài, Hứa Trường Nguyên quay đầu nhìn hắn rồi hỏi:
"Tiểu Dịch à, cháu có tâm sự gì sao? Nếu bận thì cháu cứ về Thiên Hà trước đi, bác không vội đâu, để dì của cháu sang đây chăm sóc là được rồi."
"Không có gì đâu, cậu, cậu đừng nghĩ nhiều, bên bệnh viện cháu đã xin nghỉ xong rồi, đợi đến khi cậu gần xuất viện thì cháu sẽ về."
Hứa Trường Nguyên im lặng nhìn Trương Dịch một hồi lâu mới nói:
"Tiểu Dịch à, cậu biết cháu là đứa trẻ hiếu thảo, nhưng cháu bây giờ còn trẻ, phải xông pha nhiều hơn vì sự nghiệp.
Cậu ở đây có dì và hai em gái của cháu chăm sóc rồi, không có vấn đề gì đâu. Đình Đình năm nay cũng mười tám rồi, cũng biết chuyện rồi, nó sẽ biết chăm sóc người khác. Mấy đứa cứ yên tâm, cứ mạnh dạn mà xông pha bên ngoài đi, mệt mỏi thì cứ về thăm bọn cậu. Nhà tuy nhỏ, nhưng cậu mãi mãi cũng sẽ để lại cho cháu một cái giường."
Hứa Trường Nguyên biết Trương Dịch lo lắng như vậy là vì điều gì.
Bởi vì hắn sợ sẽ lại mất đi người thân một lần nữa.
Tuy Trương Dịch không hay biểu lộ tình cảm đó ra.
Nhưng Hứa Trường Nguyên tuổi đã cao rồi, chẳng lẽ không nhìn ra được sao?
Huống chi người này còn là cháu ngoại ruột của mình.
Ông biết, Trương Dịch sợ mình cũng giống như ba mẹ của hắn.
Đột nhiên nói đi là đi.
Cho nên mới nghe tin mình bị bệnh thì lập tức gấp gáp trở về.
Hứa Trường Nguyên sao lại không hiểu phần tình ý này chứ?
Nhưng bởi vì việc của mình mà làm lỡ dở công việc của Trương Dịch, trong lòng Hứa Trường Nguyên cũng thấy áy náy.
Nghĩ lại, có lẽ, đó mới gọi là người một nhà.
Trương Dịch đứng dậy chỉnh lại chăn đệm cho Hứa Trường Nguyên, rồi nói:
"Cháu biết rồi, thời gian không còn sớm nữa, cậu mau nghỉ ngơi đi."
Hứa Trường Nguyên nhìn mặt Trương Dịch, đột nhiên lại nhớ tới chuyện gì đó buồn, giọng điệu trầm xuống nói:
"Haiz, đứa nhỏ này của con đúng là hiếu thảo, tiếc là... Mẹ con không có cái phúc được hưởng."
"Nói mấy cái đó làm gì, chuyện qua rồi thì nên nhìn về phía trước thôi."
Hứa Trường Nguyên nghe xong, lại ngẩng đầu nhìn Trương Dịch.
Khuôn mặt của tên tiểu tử này không hề có một chút biểu cảm nào cả.
Haiz, cái đồ mạnh miệng này.
Nhưng Hứa Trường Nguyên cũng không vạch trần.
Sau bốn ngày, Hứa Trường Nguyên đã hồi phục tốt và xuất viện.
Trước khi xuất viện, Cố Hồng Đào còn cố ý đến khoa tim mạch một lần nữa để hỏi ý của Trương Dịch.
Mấy ngày nay Trương Dịch cũng đã suy nghĩ kỹ càng rồi.
Quyết định trước mắt là chưa đổi bệnh viện.
Thật ra, bác sĩ thăng chức chuyển viện cũng là một chuyện hết sức bình thường.
Có lẽ là vì mức lương cao hơn, hoặc có lẽ vì muốn đến những nơi có trình độ chữa bệnh tốt hơn để nâng cao bản thân.
Nhưng Bệnh viện Nhân dân số Một Vân Đô cũng bình thường thôi, tuy tốt hơn Thiên Hà một chút.
Nhưng mức lương trả lại thấp hơn ở Thiên Hà, Cho nên tổng hợp lại thì chưa có cần thiết phải chuyển sang nơi khác làm.
Nếu như là bệnh viện Hoa Tây thì còn có thể cân nhắc một chút.
Vì vậy, Trương Dịch vẫn giữ nguyên câu trả lời không đắc tội ai:
"Tôi sẽ suy nghĩ thật kỹ."
Câu này khiến cho Cố Hồng Đào khó xử.
Đừng thấy Trương Dịch tuổi còn trẻ mà không xem ai ra gì, cái tài đánh Thái Cực của hắn cũng thuộc dạng cao thủ đấy!
"Được, nhớ kỹ nếu đã quyết định thì cứ liên hệ với tôi bất cứ lúc nào."
Xuất viện, đưa Hứa Trường Nguyên về nhà xong, lúc này Trương Dịch mới mua vé để chuẩn bị về Thiên Hà.
Trước khi đi, hắn còn cẩn thận dặn dò Hứa Trường Nguyên phải uống thuốc đúng giờ.
Bệnh ở động mạch vành là bệnh mãn tính, không thể qua loa một chút nào.
Đồng thời khi có nguy hiểm đến thì có thể lấy đi tính mạng người ta.
Trải qua lần nhập viện phẫu thuật này, cộng thêm việc được Trương Dịch ân cần dặn dò, Hai người Hứa Trường Nguyên và Đường Hiểu Hà cũng coi như đã ghi nhớ việc này một cách triệt để.
Ba giờ chiều.
Trương Dịch đến ga tàu ở thành phố Thiên Hà.
Tiện tay bắt một chiếc xe về bệnh viện.
Nhưng, trước khi xuống xe, Trương Dịch lại cố ý đeo khẩu trang vào, che hết nửa gương mặt của mình.
Vì sao vậy?
Bởi vì video mổ bụng cầm máu của Trương Dịch lần này đã lộ toàn bộ khuôn mặt.
Mẹ nó, đã có người lập cả fan hâm mộ hậu viện hội trên mạng rồi!
Số lượng người hâm mộ trong hội chỉ trong một thời gian ngắn mấy ngày đã phá mốc 100.000 người!
Mấy ngày nay Trần Phương ngày nào cũng gửi tin nhắn cho Trương Dịch:
"Trương Dịch! Mấy cô nàng trên mạng làm sao tìm được bệnh viện của mình vậy?"
"Khá lắm, ở ngoài cửa bệnh viện, một đống cô gái trẻ cứ đứng đó vây quanh, mà vừa hay trong bệnh viện nhiều tên FA, trực tiếp biến thành buổi gặp mặt tại chỗ luôn rồi."
"Haiz, cậu mau trở lại đi, không có cậu trực đêm thì mình buồn quá."
"Đã bốn ngày rồi, đám fan nữ của cậu vậy mà còn đứng ở ngoài kia đợi cậu! Điên cuồng quá đi mất! Người theo đuổi thần tượng bây giờ đều như vậy hả?"
Thời buổi này, bác sĩ đẹp trai thì không thiếu.
Nhưng bác sĩ đẹp trai như Trương Dịch thì có lẽ chỉ có một mình hắn thôi ~ Cho nên hắn mà không nổi tiếng thì ai nổi tiếng được chứ?
Giờ phút này.
Sau khi xuống xe, Trương Dịch liếc mắt nhìn vào cổng bệnh viện.
Quả nhiên, có không ít cô gái trẻ tuổi đang đứng ở đó, có mấy người còn cầm camera để sẵn sàng quay chụp.
Trương Dịch đoán rằng, những cô này hẳn là những fan hâm mộ mà Trần Phương đã nhắc đến?
Ai! Mình chỉ là một bác sĩ bình thường, sau hai lần lên tin tức lại còn có fan hâm mộ?
Có fan hâm mộ thì không sao, nhưng đám fan này còn chuyên môn chạy đến cổng bệnh viện để tìm mình, thì có chút phiền phức.
Kéo khẩu trang lên cao một chút, Trương Dịch cố tình vòng một đường lớn, đi vào bằng một cửa hông khác của khoa cấp cứu.
Sau khi thay xong áo blouse trắng, Trương Dịch đi thẳng đến văn phòng.
Mấy ngày không đi làm, phải tranh thủ thời gian xem lại bệnh án đã bổ sung hết chưa.
Trần Phương vốn đang ngồi tại chỗ, chuyên tâm ghi lại triệu chứng bệnh.
Đột nhiên!
Một cái bóng trắng hiện lên, đồng thời còn đáp xuống bên cạnh cô.
Ngẩng đầu lên nhìn.
Trần Phương lập tức giật mình lùi cổ lại!
Đợi khi nhìn rõ người, Trần Phương lại lập tức vung quả đấm về phía Trương Dịch:
"Trương Dịch! Tiểu tử cậu về mà sao không báo trước một tiếng vậy hả? ! Đột nhiên ngồi xuống bên cạnh làm mình giật cả mình! Một cái bóng trắng cứ như vậy thoắt qua... cứ như ma ấy!"
Nghe thấy tiếng Trần Phương.
Mọi người cũng nhao nhao đưa mắt nhìn lại.
"Trợ lý Trương về rồi hả?"
"Ai da, trợ lý Trương, anh cũng đã về rồi đấy!"
"Đúng đó nha! Mấy ngày không gặp nhớ quá chừng ~"
Lữ Tĩnh nghe vậy cũng nhìn sang, nói:
"Trương Dịch, sao hôm nay cậu đã trở lại rồi? Sức khỏe cậu của cậu đã khỏe hơn chút nào chưa? Nếu không được thì nghỉ thêm vài ngày cũng được."
Trương Dịch cười nói:
"Cảm ơn chủ nhiệm đã quan tâm, cậu tôi đã hồi phục tốt và xuất viện rồi."
Lữ Tĩnh gật đầu:
"Vậy thì tốt rồi, tuy rằng lần này cậu đã bỏ lỡ cơ hội đi thi đấu ở tỉnh, nhưng thực ra kỹ thuật của cậu so hay không so thì cũng chẳng sao cả."
"Vậy ba bác sĩ còn lại ở bệnh viện của chúng ta có ai lọt vào vòng chung kết không?"
"Chỉ có mỗi Trần Phong lọt vào thôi."
Trương Dịch nhíu mày:
"Cái tên đó vậy mà lại lọt vào vòng chung kết rồi sao? Cũng không tệ, không tệ, cũng có chút tiến bộ đó."
Sau đó, Lữ Tĩnh như nhớ ra điều gì đó, vội vàng nhìn Trương Dịch nói:
"À phải, mấy sinh viên năm nhất của trường y Thiên Hà sắp tới bệnh viện của mình thực tập, các lãnh đạo bệnh viện đều thống nhất, vị trí giảng viên lâm sàng, vẫn là chỉ có cậu là làm được, cậu thấy sao?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận