Làm Thầy Thuốc Có Mô Phỏng Phòng Giải Phẫu

Chương 855: ta đi cầu Trương Dịch! Cầu hắn cứu ta cha!

"Ngọa Tào??!" Mao Tiểu Viên giật mình!
Hắn nhìn Trương Dịch, vẻ mặt không thể tin hỏi: "Ta đi! Ngươi có phải có Thuận Phong Nhĩ không, ta không có bật loa ngoài mà sao ngươi biết nội dung cuộc nói chuyện giữa ta và Khang Chủ Nhậm?!"
Trương Dịch người này thật sự giống Quỷ Thần! Cái gì cũng không thể giấu được hắn sao?!?
Chỉ thấy Trương Dịch vẫn bình tĩnh, hắn vẫn không ngẩng đầu lên nói: "Ngươi có thể trả lời Khang Chủ Nhậm ngay, nói rằng nếu phẫu thuật cho Lục Nguyên thất bại thì việc cứu chữa lần nữa và tỷ lệ thành công rất thấp, dù là ta cũng không dám đảm bảo thành công, mà bản thân ta còn có ca phẫu thuật, e là không kịp làm cho Lục Nguyên, từ chối đi."
Cả phòng phẫu thuật hoàn toàn im lặng, mọi người nhìn nhau. Có thể nói là mỗi người một ý, nhưng không ai đoán được lúc này Trương Dịch đang nghĩ gì.
Mao Tiểu Viên ngẩn người sau đó, chậm rãi gật đầu: "Được, ta sẽ trả lời Khang Chủ Nhậm ngay."
Rất nhanh, Khang Ngạn Minh nhận được câu trả lời của Mao Tiểu Viên. "Phẫu thuật bận quá, thực sự không có thời gian, không cách nào làm được."
Nhìn tin nhắn, Khang Ngạn Minh hiểu rõ, quay sang nói với Văn Khang: "Cậu về đi, Trương Dịch đang bận, thực sự không có thời gian làm phẫu thuật cho Lục Nguyên."
Văn Khang im lặng một hồi, mím môi không nói gì.
"Được, vậy tôi lên trước." Nói xong hắn rời khỏi khoa cấp cứu.
Quyết định của Trương Dịch cũng nằm trong dự liệu của Văn Khang và Khang Ngạn Minh. Giờ này Trương Dịch còn đang phẫu thuật, nếu tình huống của Lục Nguyên quá nguy hiểm, mà Trương Dịch lại còn phải xong ca của mình mới chạy qua, e là không kịp nữa rồi.
Đây là phình động mạch chủ dạng bóc tách! Thuộc phẫu thuật cấp bốn, tưởng là bệnh vặt sao? Ngay cả mấy bác sĩ chủ nhiệm như họ nghe đến phình động mạch chủ dạng bóc tách cũng thấy khó nhằn.
Sao có thể cứng nhắc chờ Trương Dịch đến cứu? E là chưa đợi Trương Dịch xong việc thì Lục Nguyên đã không qua khỏi rồi!
Vậy nên từ chối cũng là phải. Hơn nữa, Trương Dịch còn có bệnh nhân và ca phẫu thuật của riêng mình. Không thể giúp người này mà bỏ người khác được? Bác sĩ xem bệnh cũng phải có thứ tự trước sau chứ.
Từ chối cũng tốt, như vậy bọn họ có thể liên hệ chuyên gia ngoại khoa tim mạch khác sớm hơn, không chậm trễ thời gian cứu chữa...
Tin tức này nhanh chóng đến tai Lục Phong. Lúc này, Lục Phong cầm điện thoại mà nhất thời không biết nói gì.
Trương Dịch từ chối... Nhưng mà... Anh cũng không thể trách hắn. Vì Trương Dịch thực sự quá bận, nếu hắn là bác sĩ có thể làm vì tiền thì còn dễ. Quan lớn thôi, nhét chút tiền cho bác sĩ, chẳng phải muốn cứu ai thì cứu, muốn chen ngang ca mổ nào cũng được sao? Nhưng khổ nỗi, Trương Dịch lại không phải người như vậy!
Hắn không vì Lục Nguyên là tổng giám đốc tập đoàn Vinh Tín mà đối xử đặc biệt. Cũng không vì Lục Nguyên là cha của Lục Cao mà trả thù riêng. Ai vào viện mà chẳng chữa bệnh? Ai tìm Trương Dịch phẫu thuật mà không phải bệnh nan y, hết đường sao? Vậy nên... Lục Nguyên thật không còn hy vọng sao? Lục Phong rất không cam tâm, nhưng cũng không thể làm gì!
Đột nhiên! Thằng nhóc Lục Cao từ phòng phẫu thuật xông ra. Mặt mũi nó đầy nước mắt, nước mắt nước mũi tèm lem. Nhưng nó không quan tâm những thứ này, chỉ thấy mắt nó lóe lên một tia dị thường, nhìn Lục Phong kích động nói: "Đại bá! Con có cách! Con có cách có thể cứu ba con!"
"Cách gì..." Lục Phong mặt ảm đạm.
Theo anh thấy, trong nước, bác sĩ có kỹ thuật ưu tú nhất về tim mạch, chính là Trương Dịch. Dù chưa tận mắt thấy, nhưng anh đã xem video phẫu thuật của Trương Dịch và học theo. Những thao tác nghệ thuật như nước chảy mây trôi đó là điều anh chưa từng thấy trong mấy chục năm qua.
Vì vậy, kế hoạch duy nhất có thể mang đến hy vọng hiện tại, chính là Trương Dịch. Nhưng mà. Trương Dịch đã từ chối! Lấy lý do bận bịu không rảnh để từ chối! Cái này khiến bọn họ làm sao bây giờ?
Một giây sau, Lục Cao phấn khởi rút điện thoại ra: "Tìm Trương Dịch! Con biết Trương Dịch rất giỏi chuyện này! Con sẽ đi tìm hắn, con sẽ tìm hắn cứu ba con!"
Nghe hai chữ Trương Dịch, Lục Phong theo bản năng thở dài. Ngay lập tức hỏi ngược lại: "Thôi đi, con chắc điện thoại của con gọi được cho hắn không? Trương Dịch không đưa con vào sổ đen rồi chứ?"
Quả nhiên, nghe câu này Lục Cao liền sững sờ. Đúng vậy... Trước đó đã đắc tội với Trương Dịch như vậy. Bây giờ lại yêu cầu hắn cứu người, không nói điện thoại có gọi được hay không, dù có gọi được Trương Dịch cũng chưa chắc đã đồng ý.
Thấy Lục Cao ngẩn người, Lục Phong lúc này mới nhẹ nhàng an ủi: "Lục Cao, đừng gọi nữa, không cần gọi, trước khi con nghĩ đến Trương Dịch thì ta đã liên lạc rồi. Chỉ là... Trương Dịch không đồng ý qua xem tình hình của cha con, nên chúng ta... Thôi thì chuẩn bị tâm lý cho tình huống xấu nhất đi."
Trương Dịch bận không đến được. Những chuyên gia khác trong nước hoặc quá xa, hoặc là trình độ ngang với Lục Phong. Cho nên giờ, sống chết của Lục Nguyên chỉ có thể theo mệnh trời.
"Không! Trương Dịch không phải người máu lạnh như vậy! Hắn... Hắn không phải lương y sao? Hắn không phải bác sĩ tốt mà bách tính kính yêu sao? Sao hắn lại từ chối cha con chứ?! Cha con đã nhường cho hắn năm phần trăm cổ phần mà!"
Lục Phong như nhận mệnh giơ tay vỗ vai Lục Cao đang run rẩy kích động: "Con cũng biết hắn là lương y sao? Cũng biết hắn là bác sĩ tốt mà bách tính kính yêu? Vậy sao lúc trước con lại làm những chuyện dại dột hại người như vậy? Bây giờ hối hận thì được gì? Người ta thực sự bận, giờ này còn trong phòng phẫu thuật, căn bản không rảnh, đợi hắn rảnh thì cha con đã..."
Lục Phong không nói tiếp nữa. Nhưng Lục Cao không ngừng lắc đầu: "Không! Con không tin, Trương Dịch sẽ không nhẫn tâm như vậy! Con biết hắn, hắn rất kiên nhẫn và hiền lành với bệnh nhân! Hắn sẽ không ác độc như vậy, sẽ không vì ân oán cá nhân mà mặc kệ cha con!"
"Không được! Con phải tự đi tìm hắn! Con đích thân đi cầu hắn! Con sẽ xin lỗi hắn! Chỉ cần hắn có thể cứu ba con, con làm gì cũng được!" Nói xong, cậu ta bất chấp Lục Phong khuyên can và ánh mắt phức tạp của mọi người xung quanh, như mũi tên xông ra ngoài...
Cùng lúc đó, trong phòng phẫu thuật của khoa cấp cứu. Trương Dịch đã lấy mẫu tổ chức ở đoạn ruột, giao cho đồ đệ bên cạnh để sắp xếp, chuẩn bị đem đi kiểm tra.
"Bệnh nhân này có dấu hiệu tăng cường trên CT, rất nghi ngờ có khối u, kết quả sinh thiết cũng cho thấy khả năng có sự biến đổi ác tính. Vì vậy khi lấy mẫu kiểm tra, chúng ta nhất định phải lấy ở vị trí trung tâm nhất của khối u. Sau khi lấy xong, để đảm bảo khối u bị loại bỏ triệt để, bất kể lành hay ác, chúng ta đều phải loại bỏ triệt để cả đoạn ruột và đầu tụy. Bởi vì sự biến đổi ác tính ở đây hầu hết đều là ác tính. Nhớ kỹ, động tác phải nhanh, dọc theo dây chằng gan dạ dày đến phía sau phúc mạc ở bờ trên của tụy..."
Khi mọi người đang nghe chăm chú thì ngoài phòng phẫu thuật đột nhiên vang lên tiếng la hét ầm ĩ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận