Làm Thầy Thuốc Có Mô Phỏng Phòng Giải Phẫu

Chương 702: Đuổi tới đưa tiền đến

Chương 702: Đuổi tới đưa tiền đến. Hai vợ chồng càng thêm mộng mị! Vị chủ nhiệm này có tình huống gì vậy? ? Sao đột nhiên lại cười vậy?
Chờ Khang Ngạn Minh thở đều quá rồi mới nhìn hai vợ chồng trẻ trước mắt, hỏi: "Các ngươi không biết Trương Dịch sao?"
Hai vợ chồng ngơ ngác lắc đầu: "Trương Dịch? Chúng ta... không biết ạ."
Khang Ngạn Minh đã hiểu.
Ừ ừ ừ, Hoa Quốc lớn như vậy, tổng cộng có 1,4 tỷ dân đâu phải ai cũng nhận ra Trương Dịch.
Cho dù bọn họ có từng xem video của Trương Dịch trên mạng thì cũng không nhất định nhớ mặt hắn ngay được.
"Ha ha, là như thế này, Trương Dịch là một bác sĩ ưu tú nhất của Bệnh viện Hiệp Hòa, hắn chẩn bệnh cho các ngươi chắc chắn không có vấn đề gì đâu, bởi vì lúc nãy tôi kiểm tra sơ bộ cho các ngươi thì cũng nghi là do ăn phải thứ gì đó làm hỏng dạ dày thôi. Mấy ngày trước khi bị đau bụng các ngươi có ăn gì lạ không?"
Khang Ngạn Minh vừa hỏi như vậy, hai người kia cũng đành kể lại chi tiết những gì mình đã ăn trước đó.
Sau khi nghe xong, Khang Ngạn Minh không ngừng lắc đầu: "Cái này chẳng phải là sỏi dạ dày sao? Ăn một lúc mấy cân mận bắc cùng mứt hoa quả như vậy, là ta ta cũng sẽ nghĩ đầu tiên đến sỏi dạ dày đấy chứ."
Chồng người phụ nữ mang thai vẫn còn cãi: "Nhưng mà hắn không hề kiểm tra gì sao? Dù sao cũng phải làm kiểm tra cái gì chứ? Chưa gì đã bắt chúng tôi uống thuốc..."
Khang Ngạn Minh dần mất kiên nhẫn.
Tên này cứ muốn đến hỏi ta, ta đưa ra đáp án hắn lại không tin!
Có bệnh à? ? ?
Đã nói Trương Dịch là bác sĩ giỏi nhất của Hiệp Hòa bọn họ...
Thôi được rồi, được rồi, loại người này nếu không cho bọn họ làm kiểm tra thì sẽ không từ bỏ ý định.
Dù sao cũng là đang giúp bệnh viện làm công trạng, ngươi muốn làm thì cứ làm đi.
Lập tức, Khang Ngạn Minh cũng không nói gì thêm nữa, chỉ để lại một câu: "Các ngươi chờ một chút."
Nói xong liền quay người đi vào văn phòng.
Sau đó gõ mấy dòng chữ lên máy tính, máy tính tự động in ra hai tờ giấy kiểm tra.
Hắn đưa tờ giấy kiểm tra cho người chồng của phụ nữ mang thai, nói: "Đây là giấy kiểm tra siêu âm và giấy kiểm tra nội soi dạ dày, việc nội soi dạ dày thì cân nhắc vì phụ nữ mang thai không làm được gây mê, nên chỉ có thể nhịn đau để làm một chút nội soi dạ dày không gây tê thôi. Còn nữa, cái này siêu âm..."
"Hả? ? ! Nội soi dạ dày không gây tê? Ai nha, vậy thì không được nha! Ô ô... Ta sợ đau..."
Khang Ngạn Minh còn chưa nói hết, người phụ nữ mang thai đã bắt đầu kêu la.
Chồng cô ta vội vàng lại bắt đầu an ủi.
Khang Ngạn Minh nhìn mà muốn trợn trắng mắt nhưng tố chất nghề nghiệp vẫn cố nín xuống cơn khó chịu này.
"Ngươi nói Trương Dịch không cho các ngươi làm kiểm tra, ngươi có biết tại sao không?"
Hai vợ chồng đồng loạt ngẩng đầu nhìn Khang Ngạn Minh.
"Bởi vì ngươi đang mang thai, phụ nữ mang thai bản thân có rất nhiều việc không thể làm kiểm tra. Ngươi nói ngươi đau bụng, đáng lẽ là phải chụp CT toàn bụng mà sỏi dạ dày có thể nhìn thấy qua CT, nhưng ngươi đâu làm được. Còn có nội soi dạ dày, đây là thủ đoạn chính để kiểm tra sỏi dạ dày, nhưng nội soi dạ dày bình thường ngươi lại sợ đau nên cũng không làm được. Tiếp nữa là uống thuốc cản quang baryt, nó cùng CT có phóng xạ, gây ảnh hưởng đến thai nhi nên ngươi cũng không làm được. Vậy chỉ còn cái gì nữa? Rút máu và siêu âm. Nhưng theo bác sĩ kết hợp lâm sàng thì xem ra tỉ lệ lớn là sỏi dạ dày nên việc rút máu cũng không cần thiết, vậy thì ngươi chỉ còn mỗi siêu âm là làm được. Nhưng siêu âm thực tế không phải là thủ đoạn chủ yếu để kiểm tra sỏi dạ dày, bởi vì trong dạ dày có khí thể nên không nhìn rõ lắm được, chỉ có thể nói nhìn được đại khái thôi. Vậy bây giờ ngươi đã hiểu tại sao Trương Dịch không cho các ngươi làm kiểm tra chưa?"
Hai vợ chồng thấy Khang Ngạn Minh bình tĩnh mặt không đổi sắc, trong lòng không khỏi có chút sợ hãi ~
Trời ơi, sắc mặt của chủ nhiệm này thật là đáng sợ à ~~
Thấy hai người không nói gì, Khang Ngạn Minh cho là họ nghe không hiểu.
Lần này hắn hoàn toàn không nhịn được việc trợn mắt nữa rồi.
Dù có tố chất nghề nghiệp đến đâu cũng không thể nhịn được nữa!
Hắn hung hăng trợn mắt rồi khóe miệng giật giật tiếp tục giải thích:
"Bởi vì cân nhắc tình hình sức khỏe của ngươi khi mang thai, lại kết hợp lâm sàng thấy không cần thiết phải làm nhiều kiểm tra như vậy, vừa tốn tiền lại không cần thiết, hiểu chưa? Nên chỉ cần dùng một chút thuốc là có thể giải quyết vấn đề của ngươi rồi, bây giờ đã hiểu chưa?"
Hai vợ chồng lập tức gật đầu lia lịa: "Hiểu, hiểu rồi ạ."
Hô ~
Khang Ngạn Minh thở một hơi dài nhẹ nhõm: "Hiểu là được, nội soi dạ dày các ngươi không làm thì thôi, cứ đi làm siêu âm đi. Nhớ dặn bác sĩ đó là siêu âm dạ dày chứ không phải siêu âm thai nhi."
"Vâng... Vâng ạ... Vậy... Vậy thì..."
"Đúng vậy, chỉ cần một cái siêu âm thôi, mau đi đi, siêu âm xong uống thuốc luôn." Khang Ngạn Minh phất tay, để hai người nhanh chân rời đi.
Hai vợ chồng trẻ lúc này mới cầm giấy đi theo mọi người vào thang máy.
Khang Ngạn Minh thở ra một hơi uất ức!
Hai vợ chồng này thật đúng là nồi nào úp vung nấy, hợp nhau ghê!
Một tiếng sau.
Hai vợ chồng trẻ này cuối cùng đã được như nguyện cầm kết quả kiểm tra.
Chỉ thấy trên giấy siêu âm viết: phát hiện trong dạ dày có khối âm vang cao, thành dạ dày dày lên, trong hang vị dạ dày có vùng dịch tối, đồng thời kèm theo khối âm vang mạnh.
Chồng cô ta vẫn chưa hết hi vọng hỏi bác sĩ siêu âm thì được trả lời đúng là sỏi dạ dày.
"Nghi ngờ cao độ là sỏi dạ dày, nếu không sợ đau thì ngươi cứ đi nội soi dạ dày thường đi."
Bây giờ ngay cả bác sĩ siêu âm cũng nói vậy rồi.
Hai vợ chồng cuối cùng cũng tin Trương Dịch.
Nhưng một giây sau lại bắt đầu cảm thấy tốn tiền một cách lãng phí.
Cái siêu âm này cũng hết hơn một trăm tệ rồi...
Sớm biết vậy thì cứ uống thuốc thôi không đi làm siêu âm...
Đương nhiên, Trương Dịch không hề biết hai vợ chồng trẻ này đang nghĩ gì.
Trước mắt hắn còn có một người bệnh khó giải quyết hơn.
Là một bà bác, đau tay nên đến bệnh viện.
Cũng la hét đau đớn, cả phòng xử lý đều vang lên tiếng rên rỉ của bà.
"Ôi... kiểm tra nhẹ tay thôi bác sĩ! Nhẹ tay thôi!" Bà bác nước mắt lưng tròng kêu lên.
Con gái bà bị bà làm cho có chút ngại ngùng, nhìn Trương Dịch và cô y tá bên cạnh rồi nói: "Mẹ tôi... hay la lối, các vị đừng để ý ạ."
"Không sao, tay bác đau bao lâu rồi?"
"Nửa tiếng trước."
"Không phải, ý tôi nói lần đầu xuất hiện đau đớn, tổng cộng là bao lâu rồi?"
Con gái bà cùng bà bác nhìn nhau rồi cùng nói: "Gần ba năm rồi ạ?"
Sau đó lại thấy bà bác dùng tay phải khỏe mạnh lau nước mắt, bắt đầu kể lại tiền sử bệnh của mình:
"Ta nhớ là ba năm trước đây, lúc đó tay ta không có nghiêm trọng như vậy đâu, chỉ là cảm giác nhức nhức một chút thôi, rất nhỏ, nhưng ta cũng không để ý, về sau liền phát triển đến việc cứ đụng nước lạnh thì bắt đầu nhức, cảm giác đau lại càng tăng thêm. Ta liền cho là phong thấp, đến cái bệnh viện phong thấp kia khám còn mở cho không ít thuốc.
Nhưng mà uống xong cũng không thấy đỡ, về sau lại đi khám thì bên đó còn nói để ta nhập viện truyền dịch, nghe xong phải tốn mấy nghìn tệ ta liền tiếc, vẫn để người ta mở thuốc cho.
Thế nhưng mà uống thuốc này mấy lần thật sự không có tác dụng gì cả.
Không chỉ vô dụng mà tay ta lại còn nặng hơn lúc trước, đụng nước lạnh thì sẽ đau nhức, giờ thì cứ trời lạnh tay ta sẽ đau.
Thời gian trước ta còn mua loại thuốc giảm đau đặc trị ở tiệm thuốc, phải nói, thuốc đó có hiệu quả lắm, uống cũng không có hại gì.
Thế là trưa nay ta mới nghĩ không đau nữa rồi nên xuống bếp nấu cơm, ai dè vừa đụng nước lạnh vào thì đau nhức hết cả người, mồ hôi lạnh cũng túa ra!
Đau muốn c·hết... Cứ như có người cầm máy khoan điện khoan vào đầu ngón tay ta vậy..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận