Làm Thầy Thuốc Có Mô Phỏng Phòng Giải Phẫu

Chương 695: Đừng đào đến người ta động mạch chủ

Một tập tài liệu dày cộp được bày ra trước mặt Trương Dịch, thêm vào đó là đôi mắt trũng sâu cùng quầng thâm nhàn nhạt dưới hốc mắt của Kim Chính Luân. "Vất vả rồi viện trưởng Kim." Trương Dịch tranh thủ an ủi hắn một chút.
Kim Chính Luân cười khẽ, nhấp một ngụm trà rồi nói: "Vì bệnh viện cống hiến thôi mà, không có gì. Ngươi xem qua chút đi, ta không có chọn quá nhiều, tổng cộng chỉ hơn một trăm người thôi. Đều là nhân tài mà tôi rất hài lòng từ chín bệnh viện trực thuộc Hoa Tây Ma Đô. Đương nhiên, trong các bệnh viện còn có không ít người giỏi chính cống không nộp hồ sơ, tôi cũng không rõ là do bản thân họ không muốn nộp, hay là bị bệnh viện đè ép không cho nộp nữa."
Kim Chính Luân khẳng định là muốn đào hết các nhân tài đỉnh cấp từ các bệnh viện khác về.
Nhưng điều này rõ ràng là không thực tế.
Lãnh đạo các bệnh viện khác chẳng lẽ lại ngốc đến mức để mặc cho ngươi đến đào góc tường sao?
Trương Dịch gật đầu vẻ hiểu rõ nói: "Chúng ta chỉ cần như vậy là được rồi, đừng có đào sâu quá đến mức động mạch chủ thì dù có quan hệ tốt cũng phải trở mặt với chúng ta đó nha."
"Ha ha, phải phải phải, ngươi nói đúng lắm. Ngươi cứ từ từ xem đi, tự chọn ra năm người, đến lúc đó ta sẽ cho trợ lý thông báo để họ đến Hiệp Hòa phỏng vấn."
"Ừm... Hay là thế này đi viện trưởng, tôi nghĩ nếu đã muốn phỏng vấn thì dứt khoát chọn nhiều một chút, mười hoặc hai mươi người, chờ sau khi đến rồi xem cơ sở của bọn họ như thế nào, cuối cùng xem ai có t·h·i·ê·n phú hơn thì giữ lại người đó."
"Tốt, đều tùy ngươi, ngươi cứ tự quyết định đi."
Sau khi hai người thương lượng ổn thỏa, Kim Chính Luân mới rời khỏi phòng cấp cứu.
Ông ấy vừa đi, cả phòng cấp cứu trên dưới liền đều biết danh sách sơ tuyển đã được đưa ra.
Mọi người ai nấy đều vây quanh Trương Dịch làm quen lôi kéo~
"Hắc hắc, Trương Dịch, buổi trưa cậu có ăn mì cua bể trộn gạch cua không? Để tớ mời khách~!"
"Uống cà phê không Trương Dịch? Tớ mua cho cậu một ly!"
"Ôi, chỗ tớ còn có hai phiếu ăn ở Thúy Viên này, tớ không có thời gian, hay là Trương Dịch, tớ tặng cho cậu nha?"
Trương Dịch ngẩng đầu nhìn mọi người với ánh mắt cảnh cáo: "Mấy người làm cái gì đó? Đút lót tôi hả? Muốn để tôi t·ham ô n·h·ậ·n hối lộ đúng không?"
Mọi người cười hắc hắc, đều không nói gì, chỉ có Lý Quân cười ngây ngô một tiếng, sau đó nói ra lời trong lòng: "Ôi không có không có, chúng tôi chỉ muốn nhìn một chút danh sách mà viện trưởng Kim chọn ra thôi mà."
Mao Tiểu Viên nhanh chóng kéo hắn lại, mắng thầm: Tên ngốc nhà ngươi sao lại nói thẳng toẹt ra thế! Ăn nói uyển chuyển chút chứ!
Sau đó mới cười ha ha nhìn về phía Trương Dịch: "Hắc hắc, Trương Dịch, chút nữa cậu chẳng phải còn có ca phẫu thuật sao? Hay là để tớ giúp cậu nhìn, giúp cậu san sẻ công việc?"
Trương Dịch liếc hắn một cái: "Dẹp đi, tính toán của cậu hạt châu trong bàn tính cũng sắp nhảy lên trên mặt tớ rồi kìa!" Lập tức nhanh tay xua tay đuổi mọi người đi: "Tránh hết ra đi, danh sách này chờ tôi xem xong đã rồi nói."
Thấy Trương Dịch có vẻ mặt công chính liêm minh, mọi người cũng đành phải thôi.
Trương Dịch kỳ thật cũng biết mọi người trong lòng có ý gì.
Chẳng qua là muốn xem trong danh sách có người của phòng cấp cứu không.
Trương Dịch mở ra xem một chút, đại khái lướt qua tên của mọi người, thì phát hiện Kim Chính Luân thật sự là có chút nhẫn tâm.
Vậy mà phòng cấp cứu không có một ai.
Trái lại bên thần kinh ngoại lại có đến hai người.
Hả? Không đúng, thần kinh ngoại??
Trương Dịch cau mày.
Văn Khang chẳng phải là không ưa gì mình sao?
Sao có thể để người của mình nộp hồ sơ chứ?
Thật sự là không hiểu.
Lắc đầu, Trương Dịch cũng lười nghĩ nguyên nhân sâu xa.
Tùy tiện bọn họ thôi vậy.
Đại khái sàng lọc một chút, Trương Dịch liền sơ bộ chọn ra ba mươi hai người.
Ba mươi hai người này trình độ thế nào thì còn chưa rõ, nhưng ít ra nhìn hồ sơ lý lịch thì thấy đều rất đẹp mắt.
Ví dụ như Trương Tân của bệnh viện Ma Đô, tốt nghiệp cử nhân Đại học Y khoa Đế Đô, sau đó sang Rumbia học tập mãi đến khi tốt nghiệp bác sĩ mới về nước.
Mới 35 tuổi mà đã được bổ nhiệm làm Phó chủ nhiệm.
Tuy rằng về phương diện nghiên cứu học thuật không được sáng, luận văn cũng không có trên SCI, nhưng về lâm sàng thì lại thể hiện được t·h·i·ê·n phú.
Chủ mổ khoa tim mạch sau đó đã phẫu thuật chính hơn sáu trăm ca, trong đó còn có mấy ca phẫu thuật độ khó cao, ví dụ như phục hồi hai van hai lá và sửa chữa van động mạch chủ hình cánh song trùng.
Mấy ca này đều là hắn viết trong sơ yếu lý lịch, không biết có phải là sự thật không, ít nhất thì nhìn qua cũng thấy đúng là một nhân tài.
Còn có một bác sĩ trưởng ở Hoa Tây, 33 tuổi, ở khoa gan mật phẫu thuật chính hơn năm trăm ca, trong đó điều khiến Trương Dịch chú ý nhất chính là hắn còn từng tham gia ca ghép gan.
Phẫu thuật ghép tạng không phải ai muốn làm cũng làm được.
Cho nên Trương Dịch cũng không do dự gì mà chọn hắn.
Ngoài ra còn có rất nhiều người tốt nghiệp từ các trường danh tiếng trong nước, thậm chí có những người tu nghiệp ở nước ngoài trở về, chỉ cần Trương Dịch thấy vừa mắt đều cho họ cơ hội.
Thật sự mà nói, Kim Chính Luân chọn ra hơn một trăm người này, nhìn kỹ thì ai cũng đều rất xuất sắc.
Nhưng tóm lại vẫn có người ưu tú hơn ngươi.
Cho nên Trương Dịch chỉ có thể chọn những người xuất sắc hơn mà thôi.
Rất nhanh, sau khi sắp xếp lại danh sách, Trương Dịch liền tranh thủ đi làm phẫu thuật.
Là ca phẫu thuật cắt bỏ khối u gan, người nhà bệnh nhân sớm một tháng đã liên hệ với bệnh viện, còn nhờ cả chủ nhiệm khoa gan mật đến tìm Trương Dịch làm phẫu thuật chính.
Nhưng, ngay trong lúc Trương Dịch đang làm phẫu thuật.
Phòng cấp cứu lại có một bệnh nhân đến đau bụng dưới.
Bác sĩ tiếp đón chính là Trần Phương.
Trong phòng cấp cứu có một câu nói như thế này, lúc không có kinh nghiệm thì đau bụng (sốt xuất huyết, vv) chính là ác mộng của bác sĩ trực cấp cứu.
Đúng là như vậy.
Vừa nói đến đau bụng thì trong đầu sẽ phải nghĩ đến đủ các loại cơ quan.
Tạng rỗng thì có dạ dày, đường ruột, tạng đặc thì có gan, lá lách, thận, thậm chí còn có mạch máu lớn nhỏ.
Người già thì phải cân nhắc bệnh cao huyết áp làm phình thành động mạch, phòng rách hoặc là tắc mạch mạc treo ruột.
Ngay cả phụ nữ cũng phải cân nhắc đến tử cung và các bộ phận khác.
Cho nên đau bụng rốt cuộc là đau ở đâu?
Triệu chứng đau bụng không nhất định có nguyên nhân từ bụng.
Bên ngoài bụng có hiện tượng bất thường, chưa chắc đã không phải có nguyên nhân từ bụng.
Đương nhiên, Trần Phương tuy rằng là cùng Trương Dịch mà đến Hiệp Hòa, nhưng dù sao thì anh ta cũng đã là bác sĩ làm ở khoa cấp cứu nhiều năm như vậy.
Về hỏi bệnh sử đau bụng thì anh ta vẫn rất hiểu rõ.
Ví dụ như khi vừa đến là đã phải hỏi bệnh nhân có n·ôn m·ửa hay t·iêu c·hảy hay không. N·ôn mửa và t·iêu ch·ảy có thể loại trừ khả năng bệnh nhân bị viêm dạ dày cấp tính.
Tiếp theo là hỏi cảm giác đau liên tục hay từng cơn, có tăng hoặc giảm đi hay không?
Sau đó là loại trừ các vấn đề ngộ độc thực phẩm, trước đó có ăn gì gây dị ứng hoặc có đồ ăn gì lạ hay không?
Nếu vẫn chưa ra thì phải xem vị trí đau và mức độ nghiêm trọng như thế nào. Nếu đau vô cùng nghiêm trọng, thì sẽ phải cân nhắc xem có phải là do sỏi hay thủng hay không. Nếu đau không lợi hại như vậy thì có thể do vấn đề về gan. (Gan không có dây thần kinh cảm giác đau, cho nên khi nó sinh bệnh thì cơ thể sẽ không cảm nhận được đau, nhưng một khi xuất hiện đau đớn thì tức là gan đã xảy ra những biến đổi thực chất, chạm vào dây thần kinh bao màng, đến lúc này thì phần lớn đều là giai đoạn cuối.)
Còn một vấn đề phổ biến khác đó là về tuyến tụy.
Lúc này, bệnh nhân mặt mũi đau khổ, trán cũng chảy ra không ít mồ hôi lạnh.
Trần Phương cho ông ta kiểm tra thể chất, ấn vào vùng bụng trên thì rõ ràng có cảm giác đau, cảm giác hơi giống như là viêm tuyến tụy.
"Thôi được, ông trước đi làm xét nghiệm m·á·u thông thường + CRP và cả Amylase xem có phải là viêm tuyến tụy không."
Bạn cần đăng nhập để bình luận