Làm Thầy Thuốc Có Mô Phỏng Phòng Giải Phẫu

Chương 278: Trương Dịch 'Ma trảo' muốn ngả vào ngũ quan khoa

Chương 278: Trương Dịch 'Ma trảo' muốn nhúng vào khoa tai mũi họng.
Triệu Tuyền ngẩng đầu nhìn lên phát hiện người hỏi mình lại là Trương Dịch, liền lập tức nở nụ cười tươi rói: "Trợ lý Trương, ngài có gì cứ hỏi, khách sáo làm gì."
"Ừm... Sáng nay có người bệnh nào bị hở hàm ếch đến khoa tai mũi họng của các ngươi nằm viện không? Hoặc là có đến phòng khám bệnh xem bệnh không?"
Tay đang gắp thức ăn của Triệu Tuyền khựng lại, mặt đầy vẻ kinh ngạc nói: "Hả? Sao anh biết? Hôm nay tôi vừa hay ngồi khám, quả thật có một bé gái bị hở hàm ếch đến đây xem bệnh đó!"
"Nhưng tôi đoán chắc bọn họ sẽ không phẫu thuật được." Triệu Tuyền vừa nói vừa lắc đầu.
"Tại sao lại không được? Phẫu thuật này bây giờ kỹ thuật ở bệnh viện chúng ta cũng rất thành thục rồi mà?"
"Không phải vấn đề kỹ thuật có được hay không, mà là ông của bé gái đó không có tiền, ông ấy nói chỉ có năm nghìn tệ thôi, còn hỏi tôi tiền phẫu thuật có thể giảm chút được không, tôi nói bệnh viện chúng ta thu phí theo quy định, không có cách nào giảm được."
"Sau đó hai ông cháu đi ra ngoài bàn bạc, tôi còn ra khuyên hai người họ về, nhưng cuối cùng có làm phẫu thuật hay không thì tôi cũng không rõ."
"Haiz, bé gái đó cũng đáng thương, mắt mũi xinh đẹp vậy, chỉ tiếc là trời sinh bị khuyết tật trên mặt. Đúng rồi, sao trợ lý Trương lại biết chuyện này vậy?"
Trương Dịch vừa ăn cơm vừa nói: "Hai ông cháu này tối qua cũng đã đến bệnh viện hỏi thăm, nhìn thấy cũng thật đáng thương nên tôi nhớ khá kỹ."
Triệu Tuyền gật nhẹ đầu: "Thì ra là vậy."
Suy nghĩ một hồi, Trương Dịch vẫn động lòng trắc ẩn, hắn nói: "Bác sĩ Triệu, nếu buổi chiều hai ông cháu kia lại đến bệnh viện tìm anh, thì anh nói viện sẽ miễn tiền phẫu thuật cho bọn họ."
"Cái gì?!" Triệu Tuyền giật mình, bị dọa đến rơi cả đũa!
Trương Dịch tuy là đại lão mới nổi trong bệnh viện!
Nhưng...
Nhưng vẫn chưa đến mức có thể tùy ý chi phối tiền bạc của bệnh viện chứ?
Ca phẫu thuật này ít nhất cũng phải tầm một vạn tệ.
Miễn tiền thì ai chịu?
Chẳng lẽ... Là do Trương Dịch tự bỏ tiền ra?
Nghĩ đến đây, ánh mắt Triệu Tuyền nhìn Trương Dịch liền trở nên kính trọng ngay lập tức!
Đại lão đúng là đại lão, khí phách cùng tấm lòng này, căn bản không phải Triệu Tuyền có thể sánh được.
Nhìn khuôn mặt Triệu Tuyền trong một giây mà đổi tới ba biểu cảm khác nhau, Trương Dịch vội vàng giải thích: "Bác sĩ Triệu anh đừng hiểu lầm, chẳng phải bệnh viện có một quỹ ngân sách mang tên tôi sao? Bên trên kia đã gần ba triệu rồi. Mục đích ban đầu của quỹ này chính là muốn giúp đỡ những người bệnh và trẻ nhỏ có hoàn cảnh khó khăn mà. Nhất là những trẻ bị hở hàm ếch như thế, bọn họ vốn đã bị khuyết tật bẩm sinh, nhiều gia đình thấy con có bệnh vừa sinh ra đã bỏ rơi. Những đứa trẻ này cũng rất vô tội, bọn chúng cũng đâu muốn bị bệnh. Nên đem số tiền này dùng để giúp các bé có thêm chi phí phẫu thuật, tôi nghĩ cũng được."
Sau khi nghe xong, Triệu Tuyền ngẩn người một lúc lâu.
Đúng là có quỹ ngân sách kia, trước kia anh ta cũng có nghe qua.
Nghe nói người quyên tiền vào quỹ gần như đều là những bệnh nhân và người hâm mộ của Trương Dịch.
Triệu Tuyền nhìn chằm chằm Trương Dịch một hồi, rồi chậm rãi vỗ tay!
Bốp bốp bốp!
12 giờ 30 phút, người ăn cơm trong phòng ăn đã không còn nhiều.
Nhưng chỉ có vài nhân viên y tế nghe thấy tiếng vỗ tay liền đồng loạt nhìn về phía Trương Dịch.
"Trợ lý Trương... Lòng dạ của ngài... Tôi Triệu Tuyền thật sự khâm phục sát đất!"
Không chỉ có Triệu Tuyền, mà cả bệnh viện, toàn bộ Vân Tỉnh, thậm chí toàn bộ Hoa Quốc này.
Có mấy ai có thể dùng sức lực của mình thành lập được một quỹ công ích đồng thời dùng tiền vào những ca phẫu thuật cho bệnh nhân?
Mấy ai?
Hắn Trương Dịch chắc chắn là một trong số ít đó.
Đến lúc này, Triệu Tuyền thật sự từ tận đáy lòng bội phục Trương Dịch.
"Được! Chúng ta ăn xong sẽ đi nói rõ ràng với hai ông cháu, để họ không cần lo lắng chuyện phẫu thuật. Mà đúng rồi, tôi thấy bé gái đó đã tám tuổi lẻ hai tháng rồi, thông thường phải phẫu thuật trước tám tuổi mới đúng. Với độ tuổi này sợ rằng sau phẫu thuật phục hồi sẽ không được tốt lắm."
Chỉ thấy Trương Dịch ngược lại rất nhẹ nhàng nói: "Không sao, tôi mổ cũng được."
Triệu Tuyền: ...
Tê!
Chẳng lẽ 'Ma trảo' của trợ lý Trương lại muốn nhúng vào khoa tai mũi họng kiêm khoa chỉnh hình sao?!
"Ha ha, được được, vậy lát chúng ta sẽ nói cho họ chuyện này."
Sau khi ăn cơm xong, Triệu Tuyền liền về khoa tai mũi họng xem thử, kết quả phát hiện hai ông cháu kia đã không còn ở đó nữa rồi.
"Không thể nào? Chẳng lẽ đã đi rồi?"
Triệu Tuyền nói xong liền cầm điện thoại nhắn tin cho Trương Dịch: "Hai ông cháu kia hình như đã đi rồi..."
Trương Dịch trả lời: "Không ai sao? Sao nhanh đi vậy?"
Triệu Tuyền: "Đoán là cân nhắc vấn đề tiền nên quyết định không làm phẫu thuật đi?"
Thấy tin nhắn này, Trương Dịch cũng khẽ thở dài một tiếng.
Haiz, bé gái kia không phẫu thuật thì lớn quá rồi.
Bệnh nhân hở hàm ếch bình thường sau ba tháng đã có thể phẫu thuật rồi.
Bé gái này đã kéo dài tới giờ, không thể chậm trễ thêm được.
Nghĩ rồi, Trương Dịch bỏ điện thoại vào túi, định ra ngoài tìm một vòng xem sao.
Nhỡ đâu hai ông cháu này không rời đi, mà chỉ ra ngoài ăn cơm thì sao?
Quả nhiên!
Trương Dịch tìm một vòng bên ngoài liền thấy hai ông cháu này.
Vẫn ở bồn hoa hôm qua.
Hai ông cháu đang ngồi cạnh bồn hoa ăn cơm hộp.
Chỉ có điều hai người chỉ ăn chung một phần, trong hộp nhựa có nửa cơm trắng, nửa rau xanh và một ít trứng chiên cà chua.
Hai người chỉ ăn một phần? Liệu có đủ không?
Trương Dịch chậm rãi đến gần, nghe thấy ông cụ nói với cô bé: "Tiểu Hoa nhi, cháu ăn trước đi, không hết thì để ông."
Tiểu Hoa lắc đầu rồi đưa cơm cho ông: "Tiểu Hoa không đói, ông ăn trước đi."
"Ông cũng không đói, Tiểu Hoa mau ăn đi, lạnh thì không ăn được nữa đâu."
"Tiểu Hoa cũng không đói, Tiểu Hoa muốn ông ăn trước..."
Hai ông cháu cứ thế nhường qua nhường lại.
Haiz!
Trương Dịch nhìn không đành lòng!
Quay người lại đi mua thêm một phần cơm hộp trong quán ăn của bệnh viện.
Đợi Trương Dịch mang phần cơm này đến trước mặt hai ông cháu, thì hai người vẫn còn đang nhường nhau.
Con để cho ông ăn trước, ông lại để cho con ăn trước.
Không ai nỡ động đũa một miếng.
Vân Tỉnh kỳ thực phát triển kinh tế so với cả nước vẫn không tính là tốt.
Nhất là thành phố Thiên Hà vẫn chỉ là một thành phố hai ba tuyến rất bình thường của Vân Tỉnh.
Xung quanh Thiên Hà có không ít huyện nghèo.
Nhất là các hương trấn trong huyện nghèo, có vài nơi còn ở trong núi lớn.
Tình hình kinh tế thì có thể tưởng tượng được.
Vậy nên những người như hai ông cháu này, xung quanh huyện Thiên Hà còn rất rất nhiều.
Trương Dịch đặt cơm hộp xuống trước mặt hai người: "Ăn đi, đây là tôi mua cho hai người."
Hai ông cháu đồng loạt ngẩng đầu.
Trong ánh mắt hiện lên vẻ kinh ngạc.
Ông cụ có chút ngại ngùng cười hỏi: "Bác sĩ... Cơm hộp này không cần đâu, hai ông cháu tôi ăn một bát là đủ rồi."
Trương Dịch nhét mạnh cơm hộp vào tay ông cụ: "Mau ăn đi bác, một bát cơm thôi, đối với tôi chẳng là gì."
"Còn nữa, tiền phẫu thuật của cháu gái ông không cần lo, bệnh viện có thể miễn toàn bộ."
_____
PS: Thực xin lỗi mọi người, hôm nay đọc tin tức xong, tôi cảm giác như miệng và đầu đều bị nhét phân vào... Nghẹn đến bây giờ mới viết xong, haiz! Thở dài...! Thuận tiện nói một chút, phía sau cốt truyện là đẩy cao hình tượng nhân vật chính, không phải thánh mẫu nha...
Bạn cần đăng nhập để bình luận