Làm Thầy Thuốc Có Mô Phỏng Phòng Giải Phẫu

Chương 691: ~ ta phải bệnh bạch cầu ~ ta muốn chết rồi ~

Chương 691: "Ta bị... bệnh máu trắng rồi... ta muốn... chết rồi..."
"Kiểm tra?" Người bệnh nữ kia mắt nhìn thẳng vào Trương Dịch, mặt không đổi sắc lắc đầu: "Không có, không có, tôi không có bệnh gì khác, chỉ là đơn thuần bị chảy máu lợi thôi. Ban đầu tôi định đi khám xem có phải bị bệnh máu trắng không, nhưng bạn tôi bảo có thể do tụt lợi gây chảy máu nên tôi mới đến khoa răng hàm mặt."
"Chảy máu nhiều lần hai năm rồi, đây là lần đầu tiên cô đến bệnh viện khám bệnh?"
"Đúng, ban đầu tôi còn muốn vào phòng cấp cứu tìm người xem, nhưng họ nói tôi không phải bệnh nặng cấp tính nên không khám được. Ha ha, không ngờ vào khoa răng hàm mặt lại gặp được anh... bác sĩ Trương à, anh mau giúp tôi xem, bạn tôi bảo là tụt lợi gây ra, xem xem tôi có phải bị tụt lợi không?"
Nói xong, người bệnh nữ kia liền ngẩng đầu lên, nhe răng với Trương Dịch.
Cô gái này hơi mập, nhìn chiều cao khoảng 1m60 mà cân nặng thì có đến 150 cân.
Cái miệng rộng dính đầy máu mở to ra, Trương Dịch vội nhắm mắt lại.
Đợi một lúc sau mới đeo găng tay cùng bông gòn để kiểm tra sơ bộ khoang miệng cho cô ta.
Lợi quả thật bị tụt, ở vị trí răng cấm trên phải và trên trái, có lẽ là do vôi răng gây ra, nhưng không tụt lợi không quá nghiêm trọng.
Vị trí răng cấm rất khó đánh răng tới, nên lâu ngày sẽ dễ tích tụ vôi răng.
Sau khi cạo sạch vôi răng thì lợi tụt sẽ lộ ra, tự nhiên sẽ gây chảy máu.
Chẳng lẽ lại thật sự là do tụt lợi đơn thuần?
Đúng lúc này, kết quả xét nghiệm máu và đông máu đã có.
Thời gian đông máu: 16,10 giây (10-14).
Độ hoạt động thời gian đông máu: 61% (70-130).
Đông máu là hai chỉ số quan trọng nhất, người này quả nhiên có vấn đề về đông máu.
Trương Dịch vội vàng chuyển mắt sang một tờ xét nghiệm công thức máu khác.
Vừa nhìn xong, ngay lập tức khiến mấy bác sĩ xung quanh cảnh báo.
Ồ! Bạch cầu, tiểu cầu (huyết cầu nhỏ, giúp đông máu) đều giảm!
Rất nhiều mũi tên hướng xuống hiển thị bên trên, làm người ta không thể xem nhẹ.
Mấy người hiểu ý nhau, thầm nghĩ đúng là không thể loại trừ khả năng bị bệnh máu trắng.
Nhưng trước mặt bệnh nhân, bọn họ không biểu hiện gì khác thường.
Có đôi khi nghĩ rằng bệnh có thể nghiêm trọng thì bác sĩ càng phải bình tĩnh.
Trương Dịch im lặng gấp tờ kết quả xét nghiệm, quay sang bảo bác sĩ khoa răng hàm mặt nhanh chóng đi thông báo khoa huyết học để hội chẩn.
"Sao vậy bác sĩ? Kết quả của tôi có phải không tốt không?"
Người bệnh nữ kia không hề ngốc, tuy rằng mắt cô ta như bị lớp mỡ trên mặt chèn ép đến nỗi gần như thành một đường khe nhỏ.
Nhưng trong khe hở ấy vẫn lóe lên những tia tinh quang.
Vẫn có thể nhìn ra sự khác thường giữa các bác sĩ!
Trương Dịch không nói rõ, chỉ giải thích: "Trước mắt, chức năng đông máu của cô không tốt lắm, bạch cầu và tiểu cầu cũng bị giảm, nhưng cô đừng..."
"Cái gì?! Vậy có phải tôi bị bệnh máu trắng không...? Tôi có tìm hiểu rồi! Nghe nói bị chảy máu nhiều lần mà không cầm được máu thì chính là bệnh máu trắng, hơn nữa bệnh máu trắng là tiểu cầu giảm, tôi sẽ không... Sẽ không thật sự bị bệnh máu trắng đó chứ?!"
Cô gái này nóng nảy, cầm cổ tay của Trương Dịch một cách vô thức, lực tay rất mạnh.
"Cô đừng nóng vội... Tôi còn chưa nói hết mà. Bạch cầu và tiểu cầu giảm không có nghĩa nhất định là bệnh máu trắng, có một số loại thuốc cũng sẽ khiến bạch cầu và tiểu cầu giảm, như loại thuốc chuột mà cô từng dùng."
"Huhu... Nhưng mà bệnh đó của tôi chữa lâu rồi mà, là chuyện bốn năm trước rồi, anh đừng gạt tôi... Huhu... tôi bị bệnh máu trắng rồi! Trời ơi... tôi bị bệnh máu trắng rồi! Tôi sắp chết rồi..."
Ghê gớm thật, Trương Dịch còn chưa kịp đưa ra chẩn đoán mà.
Người bệnh này đã bắt đầu tự mình khóc than rồi.
Trương Dịch rút tay lại, không vội an ủi mà để cô ta gào khóc một lúc rồi mới tiếp tục.
"Ai là bác sĩ tiếp bệnh cho cô ấy?"
"Tôi ạ."
"Vậy đi, lát nữa trước tiên hãy làm xét nghiệm chất độc xem có thuốc diệt chuột sót lại hay không."
Vị bác sĩ kia gật đầu đồng ý.
Quả nhiên, bên Trương Dịch vừa nói xong, người bệnh nữ kia quả thực không khóc nữa.
Nàng thấy mấy bác sĩ có chút lo lắng liền hỏi: "Bác sĩ Trương... rốt cuộc là tôi có bị bệnh máu trắng không...? Các anh đừng dọa tôi chứ, nhà tôi còn có ba mẹ nữa, họ không thể tóc bạc tiễn người đầu xanh được..."
Trương Dịch cười kiểu nghề nghiệp: "Haha, tôi từ nãy đến giờ có nói một câu nào là cô chắc chắn bị bệnh máu trắng đâu, là chính cô đang hù dọa chính mình thôi. Nhưng mà cô còn một vài hạng mục kiểm tra chưa làm, vì bạch cầu và tiểu cầu quả thực đang bị giảm, cho nên chưa thể loại trừ bệnh máu trắng.
Nhưng mà cô cũng đừng quá lo lắng, coi như là bệnh máu trắng cũng có cách chữa trị. Kỹ thuật chữa bệnh hiện nay có rất nhiều phương pháp có thể chữa được bệnh máu trắng, ví dụ như xạ trị, hóa trị, thuốc nhắm mục tiêu, có những bệnh nhân thậm chí không cần cấy ghép tủy, chỉ cần hóa trị và xạ trị cũng có thể khỏi bệnh."
Lời của Trương Dịch vừa cho cô ta sự đả kích nhưng cũng vừa cho cô ta hy vọng.
"Thật không? Không cần cấy ghép tủy mà cũng có thể chữa được sao?"
"Ừ, trình độ chữa bệnh đang không ngừng phát triển, quả thật có những ca bệnh đã chữa khỏi thành công mà không cần cấy ghép tủy."
Nhận được câu trả lời khẳng định của Trương Dịch, mặt của người bệnh này lại nở nụ cười.
Tuy rằng vui vẻ không được lâu, nhưng vẫn tốt hơn nhiều so với bộ dạng khóc lóc thảm thiết vừa rồi.
Vừa đúng lúc này, bác sĩ khoa huyết học chạy đến.
Vừa nghe là Trương Dịch gọi hội chẩn, khoa huyết học lập tức tức tốc chạy đến.
Người đến là trợ lý chủ nhiệm khoa của bọn họ.
Diêu Quang, 38 tuổi, năm sau chuẩn bị thi lên phó chủ nhiệm.
Cũng là một bác sĩ rất có năng lực, nhưng sở dĩ anh ta nhiệt tình như vậy hoàn toàn là vì muốn thể hiện trước mặt Trương Dịch, biết đâu anh ta lại muốn nhận mình làm đồ đệ thì sao?
"Trương Dịch, cậu gọi hội chẩn hả?"
"Ừ, mấy kết quả xét nghiệm này anh xem đi, lợi chảy máu nhiều lần hai năm, đây là đông máu."
Nói xong, Trương Dịch đưa tờ kết quả xét nghiệm cho anh ta.
Vài phút sau, Diêu Quang nghiêm mặt ngẩng đầu lên: "Chỉ số này giống với bệnh nhân bị... bệnh máu trắng của khoa chúng tôi, không loại trừ bệnh máu trắng, tôi đề nghị là làm thêm xét nghiệm tủy đồ xem sao, ngoài ra làm thêm xét nghiệm thuốc xem có yếu tố dược vật nào gây ảnh hưởng không. Vì bạch cầu và tiểu cầu giảm không chỉ do bệnh máu trắng, rất nhiều loại thuốc cũng sẽ gây ảnh hưởng tới các chỉ số này."
"Ừ, tôi cũng có ý đó." Trương Dịch gật đầu.
Chẳng bao lâu sau, cô gái nọ liền mang một bộ dáng sống không bằng chết đi làm kiểm tra.
Trước tiên làm kiểm tra chất độc, sau đó lại đến phòng phẫu thuật làm chọc dò tủy.
Vừa lúc làm chọc dò tủy thì kết quả kiểm tra thuốc độc cũng có.
Vì bốn năm trước có tiền sử bị trúng độc thuốc diệt chuột nên lần này xét nghiệm thuốc độc chủ yếu là kiểm tra nồng độ thuốc diệt chuột trong máu.
Một phần muốn...lại thực sự phát hiện ra!
Đại long: Không phát hiện.
Thuốc chuột ether: Không phát hiện.
Địch chuột: Không phát hiện.
Chuột được khắc: Không phát hiện.
Dị sát chuột đồng: Không phát hiện...
Xú địch long: 6,23 ug/L!
Hả??? Kết quả này làm cho chính Trương Dịch cũng khó hiểu.
Không phải nàng bị ngộ độc bốn năm trước sao?? Không phải đã xuất viện khỏe lại rồi sao? Sao giờ trong người vẫn còn xú địch long?
Bạn cần đăng nhập để bình luận