Làm Thầy Thuốc Có Mô Phỏng Phòng Giải Phẫu

Chương 454: Thể năng chúng ta sẽ thua, nhưng chuyên nghiệp tính nhưng không nhất định

Thật là một nữ sinh xinh đẹp, có khí chất, vậy mà còn là người của Hiệp Hòa ~! Không biết nàng đã có bạn trai chưa nhỉ? Lúc này Uông Vũ Phi sẽ từ bên cạnh đi tới để bắt đầu nhiệm vụ hộ hoa sứ giả của hắn. Nhưng hiện tại... Hắn bởi vì mắc tiểu chưa đi vệ sinh, đã khó chịu bắt đầu tụt lại phía sau... Trương Dịch và những người khác thì đang dẫn đầu đội hình. Còn Uông Vũ Phi thì đã rớt xuống cuối hàng. Đột nhiên, chỉ nghe bên chỗ Lưu Tùng Nhận truyền đến một tiếng hét lớn, tiếp đó là giọng quát của hắn: "Tốt! Đã các cô nhiều nữ sinh như vậy đều đến kỳ kinh nguyệt! Vậy ta sẽ bảo dì nhà ăn đến kiểm tra xem các cô có đúng là đang khó chịu trong người hay không! Nếu thật sự là đến kỳ kinh nguyệt, thì vì sức khỏe của các cô, hai ngày tới sẽ không sắp xếp cho các cô tham gia huấn luyện thân thể cường độ cao nữa. Nhưng... Nếu phát hiện ai trong các cô nói dối... Thì xin lỗi, ta sẽ gọi điện thoại ngay lập tức điều xe đến đón các cô đi. Các cô sẽ bị loại ngay trong một ngày! Lập tức gói ghém về nhà!" Tiếng của Lưu Tùng Nhận đặc biệt vang dội. Dù thao trường đang rất ồn ào tiếng bước chân, giọng của hắn vẫn có thể truyền đến tai của từng người. Vừa nghe đến đây, đám nữ bác sĩ giả vờ đau bụng lập tức hoảng hốt! Hỏng bét! Sẽ không phải thật sự phải kiểm tra chứ! Chúng ta chỉ là... Muốn nhân cơ hội lười biếng chút thôi mà huấn luyện viên Lưu!" "Cái đó... Cái đó... Tôi có thể cố gắng mà huấn luyện viên Lưu, tôi sẽ chạy ngay đây ạ!" "Tôi tôi... Tôi cũng vậy! Tự nhiên tôi lại hết đau rồi, tôi chạy ngay!" "Tôi cũng chạy, hắc hắc, không phải chỉ có 2.5km thôi sao, chạy một chút là xong ngay ấy mà." Vừa rồi còn vây quanh Lưu Tùng Nhận xin nghỉ phép mười cô bác sĩ, giờ lập tức nhanh như chớp bỏ chạy. Nhao nhao cất bước đuổi theo đội ngũ. Lưu Tùng Nhận cười lạnh một tiếng: "Một lũ tiểu nương môn, còn muốn đấu với ta sao? Hừ!" Cuối cùng. Sau gần nửa tiếng. Tất cả mọi người đều đã chạy xong. Lưu Tùng Nhận nhìn nhóm Lâm Sàng Y Sinh Đội và đội quân y trước mặt mình đang thở hồng hộc không ra hơi, không khỏi lắc đầu nói: "Xem ra các cậu còn phải luyện tập thêm về thể lực rồi! Ngày nào cũng phải chạy năm cây số, còn nữa..." Đang nói, ánh mắt Lưu Tùng Nhận liếc nhìn toàn bộ đội ngũ, nhưng khi ánh mắt hắn chạm đến Trương Dịch thì khựng lại một chút. Hả? Không đúng. Sao người này lại không thở vậy? Sao hắn lại như không có chuyện gì thế này? Những quân y thường xuyên chạy bộ, sau khi chạy năm cây số xong đều thở không ra hơi, phải nghỉ ngơi một hồi mới đỡ. Tiểu tử này... Ha ha, không tệ, thể năng rất tốt à? Đi cùng với Lâm Sàng Y Sinh Đội chạy xong 2.5 cây số mà trông như người không vậy? Lưu Tùng Nhận nhìn Trương Dịch rồi nói: "Cậu, ngày mai đi chạy 5 cây số với bọn họ." Trương Dịch: ...Đặc Miêu sớm biết thế ta đã giả vờ một chút rồi. Dù là chỉ há miệng thở thôi cũng sẽ không tăng thêm 2.5 cây số gánh nặng này..." "Được." Trương Dịch cũng chỉ có thể đành đáp ứng. "Được rồi, bên kia có nhà vệ sinh, mọi người chỉnh trang một chút rồi nghỉ ngơi mười phút tập trung. Sau đó ta sẽ phổ biến về kế hoạch huấn luyện của chúng ta trong một tuần này." Vừa dứt lời, Uông Vũ Phi liền như tên bắn vọt tới. Bồ Linh nhìn bóng lưng của Uông Vũ Phi, cười nói: "Thải Ny, hình như Uông Vũ Phi từng nói nếu em không chạy nổi thì anh sẽ cõng em chạy thì phải? Ha ha, không ngờ hôm nay anh ta chạy còn không nhanh bằng em nữa đấy." Dương Thải Ny không biết phải nói gì, chỉ lắc đầu: "Mấy người đàn ông bây giờ ai cũng thích nói mạnh miệng thôi, đừng tin là được." Nếu Uông Vũ Phi biết mình chỉ vì đi tiểu mà đã đánh mất điểm hảo cảm vất vả lắm mới có được, chắc chắn hắn sẽ phải hối hận đến chết... Mười phút sau. "Nghỉ! Bên phải quay! Nghiêm!" Một loạt khẩu lệnh vang lên, tất cả mọi người đều đứng thẳng hàng ngay ngắn tại chỗ. Lúc này mặt trời đã dần dần lên cao. Sương mù ẩm ướt trong không khí cũng tan đi khá nhiều, thêm vào đó vừa chạy bộ xong, lúc này mọi người đều không thấy lạnh mà ngược lại còn ấm áp. "Được rồi, tiếp theo tôi sẽ thông báo một chút về kế hoạch huấn luyện trong tuần đầu. Đầu tiên, tôi muốn hỏi những bác sĩ lâm sàng đến huấn luyện các cậu. Các cậu hiểu thế nào về bốn chữ 'bác sĩ cấp cứu'?" Vừa mới bắt đầu đã hỏi câu hỏi à? Đám người mắt đảo như rang lạc, đều đang suy nghĩ về đáp án cho câu hỏi này. Uông Vũ Phi vừa hồi phục thể lực thì tinh thần cũng tốt lên không ít, hắn giơ tay đầu tiên, giành lấy quyền trả lời: "Tôi cho rằng bác sĩ cấp cứu là bác sĩ giành giật sự sống từ tay Diêm Vương. Cấp, chính là chỉ bệnh nhân đang nguy hiểm đến tính mạng, hoặc rất cần sự giúp đỡ của bác sĩ. Trong bệnh viện, có thể cho những bệnh nhân này được hưởng luồng ưu tiên xanh." "Còn ai có ý kiến khác không?" Lưu Tùng Nhận tiếp tục nhìn những người khác. "Tôi thấy bác sĩ cấp cứu phải làm tốt công tác sơ cứu trước khi đến viện để chuẩn bị cho công tác cấp cứu sau này. Nếu bệnh nhân nguy kịch thì càng phải dốc hết sức cứu sống tính mạng người bệnh, khống chế tình hình bệnh chuyển biến xấu." "Còn ý kiến khác?" "Tôi thấy bác sĩ cấp cứu là một nghề rất vất vả, vô cùng mệt mỏi, có đôi khi mệt đến ngủ cũng không đủ giấc." Có người vừa nói vừa than thở. Lưu Tùng Nhận cũng không giận, chỉ cười hỏi hắn: "Vậy tại sao cậu còn muốn làm bác sĩ cấp cứu?" "Thứ nhất là ở bệnh viện khám gấp đãi ngộ tốt, lương rất cao. Thứ hai... Tôi đã vào biên chế của bệnh viện, lãnh đạo cũng khá coi trọng tôi, thực ra tôi muốn đổi khoa, nhưng chủ nhiệm của tôi không cho..." "Phụt... Ha ha..." "Xuy xuy..." Người xung quanh cũng không nhịn được mà bật cười. Trương Dịch cũng giơ ngón tay cái về phía hắn: "Anh bạn, cậu dũng cảm thật!" Lưu Tùng Nhận nghiêm mặt nói: "Không được cười, có gì đáng cười chứ, câu trả lời của cậu ta cũng đúng đấy chứ. Đối với bác sĩ cấp cứu, mỗi người đều có những cách hiểu không giống nhau. Các quân y thì sao? Các cậu có những lý giải gì về nghề nghiệp của mình?" Đội quân y ai nấy đều đứng thẳng tắp. So với đội Lâm Sàng Y Sinh đang uể oải bên cạnh, thì chẳng khác gì một bên là học sinh ba tốt, một bên là học sinh kém. "Báo cáo ban trưởng! Tôi hiểu về quân y chính là dốc hết toàn lực để các đồng đội bị thương có thể sống sót!" "Báo cáo ban trưởng! Tôi hiểu về quân y là phải có thể vừa là hậu cần chủ lực, vừa là chiến sĩ tuyến đầu!" "Báo cáo ban trưởng! Tôi hiểu về quân y là khi cần có thể cầm dao phẫu thuật, mà cũng có thể dùng súng máy! Để khi phía trước không ai thì chúng ta có thể xông lên!" Nghe từng người trong đội quân y dõng dạc trả lời. Đội Lâm Sàng Y Sinh lập tức im lặng như gà... Trời ơi lột... Vừa so sánh đúng là kém hơn nhiều quá... Ai! Chào! Xin chào những người con trai tham gia quân ngũ! Trong giây lát, đội Lâm Sàng Y Sinh bên này cũng trở nên nghiêm túc hẳn lên. Mọi người dường như đều nhận ra rằng, bọn họ hiện tại đang huấn luyện cùng với những người như thế nào. Là quân nhân! Bọn họ đang cùng với quân nhân huấn luyện cấp cứu! Ngoài việc chào, họ còn nên tôn trọng nữa! Dù biết về thể lực chắc chắn không bằng những người đã nhập ngũ kia. Nhưng về tính chuyên nghiệp thì họ không nhất định sẽ thua! Lưu Tùng Nhận nhìn biểu hiện trên mặt của mọi người, trong lòng thoáng có chút vui mừng. Sau đó, Lưu Tùng Nhận tiếp tục nói: "Không sai, những gì các cậu lý giải về bác sĩ cấp cứu và quân y đều chính xác. Vấn đề này không có đáp án tiêu chuẩn, câu trả lời trong lòng các cậu mới là đáp án. Được, bây giờ tôi xin thông báo một chút, trong tuần tới sẽ có huấn luyện về thể chất, huấn luyện cứu viện ngoài trời, huấn luyện cứu viện trên không trung và huấn luyện vận chuyển người bị thương ở địa hình hiểm trở. Mục đích cũng chỉ có một, là nâng cao trình độ cứu viện ngoài trời của các cậu. Trong số các cậu, ai cũng từng theo xe cấp cứu đi khám bệnh ở nhà, tiếp nhận bệnh nhân chứ?" Trừ quân y ra thì người bên Lâm Sàng Y Sinh hầu như ai cũng gật đầu. Mọi người đều từng đi xe cứu thương đi khám bệnh tại nhà. Nhưng... Trừ Trương Dịch. "Tôi thì chưa từng." Trương Dịch giơ tay lên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận