Làm Thầy Thuốc Có Mô Phỏng Phòng Giải Phẫu

Chương 772: Cái gì cũng không có học được, tận làm khán giả!

Chương 772: Cái gì cũng không học được, chỉ làm khán giả! Kỹ thuật đã trở nên rõ ràng, Trương Dịch Tài bắt đầu cẩn thận quan sát khối u nhỏ nằm ở rìa thận. Khối u không lớn, nhưng để đảm bảo không sót bất kỳ tế bào khối u nhỏ nào, vẫn là một thử thách lớn với kỹ thuật của Trương Dịch. Đương nhiên, Trương Dịch lợi hại ở chỗ không chỉ thao tác của hắn tốt hơn người khác. Mắt thường của hắn cũng phân biệt được tế bào khối u rõ ràng hơn người khác. Trong mắt Trương Dịch, giờ phút này tế bào khối u chẳng khác nào những con giòi nhỏ màu đen lít nha lít nhít, đang bám vào thận của người bệnh. Thậm chí còn có ý định ăn mòn tế bào thận. Trương Dịch không tài nào diễn tả được cảnh tượng đó với người khác, chỉ có thể âm thầm chấp nhận. Nhưng may mắn Trương Dịch có thể nhìn thấy bằng mắt thường, nên hắn hoàn toàn không lo dọn dẹp không sạch sẽ. “Kẹp cầm máu.” Trước dùng kẹp cầm máu hoặc kẹp chặn các mạch máu xung quanh thận, chặn máu đến thận. Để đảm bảo lát nữa cắt bỏ khối u không gây xuất huyết nhiều. "Dao điện." "Hút dịch, chú ý ống kính đừng để bị mờ." Trương Dịch nhìn thao tác của Lý Minh Lượng, có chút không hài lòng. Dao điện khi tách các tổ chức trong ổ bụng sử dụng phương pháp đốt điện. Lúc đốt sẽ sinh ra chút ít khói, mà ổ bụng lại là môi trường kín, nhiệm vụ của người trợ thủ là phải luôn chú ý môi trường trong ổ bụng. Cần phải cung cấp một trường phẫu thuật sạch không khói cho phẫu thuật chính. Nhưng Lý Minh Lượng có lẽ vì quá căng thẳng nên ống kính liên tục bị khói đốt che mất. Trương Dịch hơi nhíu mày, xem ra phải đích thân chỉ dạy đồ đệ của mình. "Ngươi nhớ kỹ, lúc ta đặt dao ngươi hơi dịch ống kính một chút, hoặc lùi lại một chút, trong điều kiện đảm bảo thấy rõ tình huống, chỉ cần lùi một chút sẽ không bị ống kính bị mờ, hiểu chưa?" Lý Minh Lượng có chút ngại ngùng, sợ mình làm chậm trễ thao tác của Trương Dịch, nên cẩn trọng gật đầu: "Con hiểu rồi sư phụ." Học trò thông minh đúng là dễ dạy. Một điểm liền thông. Khi Trương Dịch tách lần nữa, Lý Minh Lượng tự động di chuyển ống kính theo hướng khác, khoảng cách di chuyển cũng vừa đủ. Vừa có thể đảm bảo tầm nhìn trong lúc phẫu thuật, vừa có thể để bác sĩ phẫu thuật chính nhìn rõ mỗi bước thao tác. Đến cả những bác sĩ bên ngoài chỉ có thể quan sát qua ống kính cũng không khỏi tò mò: “Ai? Trợ thủ này đổi người rồi à? Lúc nãy ống kính cứ bẩn hoài, sao mất một lúc lại thành thạo vậy rồi?” "Ngươi biết gì, vị trí phụ mổ của Trương Dịch cạnh tranh rất lớn, một người không được lập tức bị người khác thay thế.” "Thôi đi, đừng nói phụ mổ một, đến phụ mổ hai chúng ta còn làm không được, cứ tập trung mà xem đi!" Trong phòng phẫu thuật, sau khi được điều chỉnh, tầm nhìn trên màn hình và độ rõ nét quả nhiên đã tăng lên rất nhiều. Trương Dịch rất hài lòng về Lý Minh Lượng. "Đầu hút." Sau khi kẹp cố định mấy mạch máu lớn thì bắt đầu cắt bỏ khối u. Mạch máu lớn tuy đã được kẹp lại nhưng bản thân thận vẫn còn rất nhiều mạch máu nhỏ. Huống chi 'động một phát toàn thân', khó tránh khỏi chảy máu. Ngay cả Trương Dịch cũng không làm được hoàn hảo. Nhưng cố gắng kiểm soát lượng máu chảy ra, không để người bệnh bị choáng là vẫn có thể. Trong phòng phẫu thuật vô cùng yên tĩnh, thỉnh thoảng lại truyền đến vài tiếng dao điện xì xì thử đốt. Vì đã xem ảnh 3D của khối u trước khi phẫu thuật, biết rõ vị trí và hình dạng cụ thể của khối u nên Trương Dịch lúc tách chỉ chú trọng nhanh, chuẩn và tàn nhẫn. Đồng thời, trước khi xuống dao, Trương Dịch còn nhắc nhở Lý Minh Lượng, tốc độ hút dịch phải nhanh. Cố gắng không để tế bào khối u bị máu cuốn đến các tổ chức khác. Lý Minh Lượng toàn bộ quá trình đều rất chăm chú. Ngay trong khoảnh khắc Trương Dịch xuống dao, chỉ thấy Trương Dịch cầm cán dao bên trái xoay tròn một vòng. Đúng một vòng! Khối u nhỏ đã bị Trương Dịch xoáy xuống. Lý Minh Lượng cũng rất nhanh tay, lập tức hút hết máu và khối u ra khỏi cơ thể. Phần quan trọng nhất của cuộc phẫu thuật gần như kết thúc chỉ trong vài giây ngắn ngủi. Nhanh đến mức mọi người có chút không kịp phản ứng. Vậy là xong rồi? Xoáy một cái... xong rồi? Tê... Chết tiệt! Lại không thấy gì. Rõ ràng là đã xem từ đầu đến cuối, rõ ràng là xem rất kỹ, mắt không dám nháy một cái! Kết quả vẫn thấy chẳng khác nào không xem! Cái gì cũng không học được! Thuần túy đến làm khán giả rồi! Haizz! Đương nhiên, khối u quan trọng nhất đã bị cắt bỏ nhưng những nơi xung quanh bị nhiễm cũng không thể bỏ qua. Lúc này máu trong ổ bụng vẫn đang chảy. Mặc dù đã kẹp các mạch máu lớn nhưng lượng máu chảy ra từ các mạch máu nhỏ cũng không thể xem nhẹ. "Hút dịch, nhanh lên, còn cả gây mê, ngươi chú ý huyết áp, giảm xuống dưới 100 lập tức báo cho ta, mặt khác điều dưỡng bên kia thêm cho một liều heparin." "Rõ." "Được." Trương Dịch đâu ra đấy chỉ huy. Có Trương Dịch ở đây, dường như chảy máu không còn là chuyện nguy hiểm nữa. Chảy máu trong phẫu thuật là không thể tránh khỏi, mạch máu lớn đã bị kẹp lại nên lượng máu chảy ra cũng sẽ không thay đổi nhiều, nên Trương Dịch cũng không hoảng. Một mặt phối hợp với tốc độ hút dịch của Lý Minh Lượng, một mặt lại cạo quét từng chỗ bị dính liền và các tổ chức bị xâm nhập. Kéo một phát là xong hết, kéo một phát lại xong hết. Không đến ba phút, phạm vi cắt bỏ khối u ban đầu đã mở rộng hơn một lần. Mọi người không khỏi cảm thán: “Má ơi, thao tác của Trương Dịch quá thần sầu, khi nào mình mới học được vậy.” "Trương Dịch nhìn thì có vẻ đang quét dọn nhanh chóng tùy tiện, nhưng kỳ thực là hắn đang loại bỏ hết tất cả những tổ chức có khả năng bị xâm nhập, phạm vi có mở rộng một chút, lượng máu chảy ra có lớn hơn một chút, nhưng loại u ác tính này nếu không quét sạch sẽ, tái phát chỉ là vấn đề thời gian vài tháng." "Đúng thế, loại ác tính này nhất định phải quét sạch, nếu không di căn sẽ rất phiền phức." Những bác sĩ vây xem bên ngoài xem đến ngon lành, thảo luận khí thế ngút trời. Hoàn toàn không để ý rằng phía sau đám đông, một ông lão trung niên đeo kính lặng lẽ xuất hiện và đứng ở phía sau quan sát toàn bộ quá trình phẫu thuật. Người đó là ai? Chính là chủ nhiệm khoa ngoại thần kinh kiêm phó viện trưởng của Y viện Văn Khang. Ngày hôm đó, lời Kim Chính Luân nói với hắn, hắn thật sự đã nghe vào lòng. Chính bản thân hắn cũng càng nghĩ càng không hiểu vì sao lại không thích Trương Dịch. Rõ ràng Trương Dịch là người trẻ tuổi ưu tú như vậy, còn là một thanh niên tốt đẹp làm rạng danh đất nước. Vì sao hắn lại không thích? Kim Chính Luân nói quả thật không sai. Hắn quá hiếu thắng, khi gặp một người còn lợi hại hơn mình, hơn nữa lại còn là một người trẻ tuổi như vậy, có lẽ nhất thời không thể nào chấp nhận được. Nhất là khi người trẻ này còn nhiều lần từ chối mình. Nên trong lòng của hắn mới khó chịu. Nhưng suy nghĩ kỹ thì Trương Dịch cũng đâu làm sai điều gì. Thay vì cứ để tâm đến những chuyện nhỏ nhặt, thà lùi một bước để nhìn kỹ hơn xem sao. Thay đổi tâm thế đối đãi với Trương Dịch, biết đâu sẽ có được thu hoạch không ngờ. Sáng nay, khi nghe tin Trương Dịch hôm nay không chỉ có giảng bài mà còn làm phẫu thuật cắt bỏ tế bào ưa crôm. Sau khi đi kiểm tra phòng, hắn lập tức chạy đến. Đây là sau nhiều năm, khi viện trưởng Văn Khang một lần nữa chủ động dùng một tâm thế học hỏi để quan sát một bác sĩ hậu bối làm phẫu thuật.
Bạn cần đăng nhập để bình luận