Làm Thầy Thuốc Có Mô Phỏng Phòng Giải Phẫu

Chương 462: Sợ độ cao đúng không? Kia cao lên trước

Chương 462: Sợ độ cao đúng không? Vậy thì cứ lên cao trước.
Đám người bắt đầu bàn tán xôn xao.
Rất nhiều người lần đầu tiên thấy đồ chơi này, không tránh khỏi kích động mà lại sợ hãi.
"Yên tĩnh!" Lưu Tùng Nhận hô lớn một tiếng, đám người lập tức im lặng.
"Hôm nay huấn luyện chủ yếu là cái đài nhảy cao phía sau này. Về phần tại sao lại luyện cái đài nhảy cao này, ta tin các ngươi đều đoán được rồi. Xe cứu thương có loại hình vượt địa hình đồi núi, cũng có loại trực thăng. Vậy trong trường hợp nào sẽ dùng đến trực thăng để cứu viện? Đầu tiên nhất định là xe bình thường không thể đến vùng nguy hiểm, hoặc là chỉ có thể dựa vào trực thăng đến những chỗ cao để tìm người bệnh. Lúc này nhân viên cứu viện chắc chắn là phải nhảy từ trên máy bay xuống thì ngươi mới có thể thành công trợ giúp người bệnh đó. Các ngươi đừng thấy bây giờ ta nói có vẻ nhẹ nhàng như vậy, đợi hai ngày nữa các ngươi trực tiếp trải nghiệm sẽ biết cảm giác đó. Hiện tại, điều đầu tiên ta muốn huấn luyện cho các ngươi là dũng khí nhảy từ trên cao xuống. Chỉ khi nào dám nhảy xuống bước đầu tiên, các ngươi mới có thể tiếp tục các công việc cứu hộ sau đó. Bắt đầu, ta hỏi trước một chút, trong các ngươi có ai sợ độ cao không? Giơ tay lên một cái."
Trong đội Lâm Sàng Y Học đúng là có vài người giơ tay lên thưa thớt. Cũng không nhiều, chỉ có bốn người.
Lưu Tùng Nhận nhìn bọn họ một chút, rồi thờ ơ nói: "Bốn người sợ độ cao à? Vậy thì dễ giải quyết thôi, bốn người các ngươi lên trước đi. Sợ độ cao không sao cả, cứ luyện nhiều chút, cảm thụ nhiều chút, quen rồi thì sẽ không sợ độ cao nữa."
Đám người hóa đá tại chỗ!!
Cái gì?!! Sao trên đời lại có kiểu huấn luyện viên như ngươi thế này?!!
Trong khoảnh khắc, mọi người cũng coi như thấy rõ bản chất con người của Lưu Tùng Nhận. Sợ cái gì thì càng muốn bắt ngươi làm cái đó. Muốn được khen thưởng ư?? Tốt thôi, lập tức cho ngươi chịu phạt. Ngươi sợ độ cao? Tốt thôi, sắp xếp cho ngươi nhảy mấy lần đài cao trong vài phút.
Trời ạ! Đây là loại huấn luyện viên kỳ quái gì thế này!
Bốn nhân sĩ sợ độ cao kia khóc không ra nước mắt. Sớm biết vậy thì bọn họ đã không giơ tay rồi! Nói không chừng chỉ cần nhảy một lần là xong...
"Ta lên trước chuẩn bị dây thừng, tiện thể biểu diễn một lần cho các ngươi xem. Hàn chỉ đạo ở phía dưới sắp xếp hàng cho các ngươi. Năm người một tổ, lần lượt lên đài cao. Nói trước nhé, đừng có ai sợ hãi đấy! Một đám đàn ông con trai mà chút độ cao này cũng không dám nhảy, đến lúc gặp tình huống khẩn cấp cần máy bay trực thăng thì các ngươi làm sao cứu người được?"
Nói xong câu đó Lưu Tùng Nhận liền đi lên. Chỉ thấy hắn ở phía trên loay hoay một hồi, cả người liền "xoát" một cái nhảy từ trên xuống! Bên hông có dây thừng hãm trượt, có thể tự điều chỉnh tốc độ rơi. Nhưng tên Lưu Tùng Nhận này đúng là một tên mãnh hán! Cầm dây thừng "phạch" một cái liền xuống! Đến lúc còn cách mặt đất hai ba mét thì mọi người đều hồi hộp, đổ mồ hôi lạnh! Ai ngờ tên này lúc đó mới bắt đầu nắm dây thừng để giảm tốc độ! Cái lực khống chế này thật sự quá tuyệt! Nhìn là biết trước đây hắn thường xuyên luyện tập.
Trương Dịch lắc đầu, tự nhận về mặt này hắn không bằng Lưu Tùng Nhận. Dù sao người ta là quân y từng ở trong quân đội!
"Nhìn rõ chưa các ngươi?" Lưu Tùng Nhận thả dây thừng bên hông ra, hướng về phía đội ngũ vừa đi vừa hỏi.
Có người gật đầu, có người lắc đầu. Câu trả lời không thống nhất làm Lưu Tùng Nhận nhíu mày: "Mặc kệ các ngươi có nhìn rõ hay không, động tác ta vừa làm mẫu chính là tiêu chuẩn khi các ngươi khảo hạch cuối cùng! Nhanh, chuẩn, ổn chính là mục tiêu của các ngươi! Khi phát hiện người bệnh, các ngươi phải ngay lập tức mang theo cáng cứu thương cùng túi cấp cứu nhảy xuống! Ngươi có thể từ từ trượt xuống từng chút một, nhưng mạng người bệnh thì sẽ không chờ ngươi! Cho nên đây là yêu cầu của ta đối với các ngươi! Các ngươi đều là sinh viên giỏi từ các bệnh viện lớn, ta có yêu cầu cao như vậy chắc các ngươi cũng hiểu. Đi, bốn người sợ độ cao vừa rồi theo ta lên trước. Những người phía sau thì năm người một tổ, tùy ý tổ đội, từng lượt đi lên nhảy."
Rất nhanh, bốn người sợ độ cao cứ vậy bị Lưu Tùng Nhận dẫn lên. Vừa đi vừa phát ra từng ánh mắt ai oán. Trời cao ơi... Người sợ độ cao thực sự rất sợ hãi mà! Đài cao này đến mười lăm mét rồi! Thật sự rất sợ, muốn về nhà tìm mẹ!
Mọi người nhìn lên đài cao kia, chỉ thấy Lưu Tùng Nhận ở trên đó dặn dò một hồi lâu, rồi thấy người đầu tiên nhảy xuống. Cùng lúc đó còn vang lên tiếng thét như giết heo...
"A!! A!!"
Tiếng kêu này ngược lại lại khiến những người bên dưới cười phá lên.
"Ha ha, Mục Hồng tên đó, sao mà sợ thế! Ha ha ha..."
"Mục Hồng đúng là con mọt sách, đọc sách nhiều như vậy mà thể lực lại kém ha ha..."
"Mục Hồng! Ngươi đừng kêu nữa, suýt nữa thì hét thành giọng nữ cao âm đấy!"
Mục Hồng thất thần nắm lấy dây thừng đứng trên mặt đất, vừa bước một bước thì phát hiện chân mềm nhũn! "Bịch" một tiếng ngã xuống đất. Lại khiến mọi người cười vang. Mặt Mục Hồng đỏ bừng, cậu ta chỉ muốn ngay lập tức tìm cái lỗ nào đó để chui xuống. Kết quả vừa đứng lên chân đã không còn chút sức lực nào, lại lập tức ngã xuống. Mọi người không ai muốn cười nữa, ngược lại thấy tên này thực sự buồn cười. Ngay cả Hàn Liêm ở bên cạnh cũng không thể nhịn được cố nín cười đến giúp cậu ta tháo dây thừng xuống.
"Không sao, chẳng qua là sợ độ cao nên run chân thôi mà, hồi trước tân binh của chúng ta cũng có người giống như ngươi đấy, đừng lo, luyện nhiều thì lá gan sẽ lớn." Hàn Liêm an ủi.
Kết quả Mục Hồng suýt thì khóc: "Hả? Ta còn phải nhảy nữa á??
"Đúng đó, nhảy đến khi chân ngươi không mềm mới thôi!"
Mục Hồng: % $# $*! !
Trên đài cao, người của đội quân y này lần lượt nhảy xuống. Có thể thấy bọn họ cũng chưa được thuần thục lắm, nhưng sự quyết đoán và gan dạ chắc chắn lớn hơn bên đội Lâm Sàng Y Học. Lưu Tùng Nhận chỉ dạy một lần, cơ bản bọn họ đều hiểu. Có lẽ trước kia ở trong quân đội, nếu không được luyện thì cũng đã thấy người khác luyện qua rồi.
Chờ một hồi lâu mới đến lượt Trương Dịch lên. Người đứng trước Trương Dịch là đám người của Hiệp Hòa. Dương Thải Ny che ngực, bám lấy lan can thang cuốn không dám nhìn xuống. Thấy Dương Thải Ny sợ hãi như vậy, Uông Vũ Phi cả gan muốn làm anh hùng cứu mỹ nhân: "Thải Ny, đừng sợ, nếu sợ quá thì... thì nắm lấy tay ta, ta đỡ cho."
Dương Thải Ny ngẩng đầu nhìn hắn hỏi: "Cao như vậy mà chính ngươi không sợ à?"
Uông Vũ Phi cười rất đàn ông nói: "Có gì đâu mà sợ, chỉ cao mười mấy mét thôi mà."
Vừa nói còn vừa bỏ tay vịn lan can ra. Lối đi trên thang cuốn này tương đối hẹp, độ rộng chỉ đủ hai người đứng, giữa lan can và thang cuốn cũng bị bỏ trống. Nhìn qua quả thật hơi nguy hiểm.
Trương Dịch thấy tên nhóc này thích khoe mẽ, bèn cố ý đưa tay vỗ nhẹ vào vai hắn. Nào ngờ tên đó ngay lập tức hét toáng lên!
"Á!!"
Một giây sau đã thấy hắn như con thạch sùng bám trên người Trương Dịch. Khoảnh khắc này không khí tràn ngập mùi xấu hổ. Trong mắt Dương Thải Ny thoáng hiện một tia ghét bỏ.
Hừ?? Vậy mà còn muốn đỡ ta hả? Ngươi lo mà đừng có tự té xuống đã là may, còn đòi dìu ta á? Đồ rác rưởi cút xéo đi!
Bạn cần đăng nhập để bình luận