Làm Thầy Thuốc Có Mô Phỏng Phòng Giải Phẫu

Chương 846: cổ phần này xin ngươi cần phải nhận lấy!

Chương 846: Cổ phần này xin ngươi nhất định phải nhận lấy! Hắn hiện tại không chỉ bệnh ở động mạch vành, còn bị bóc tách thành kép ở thành động mạch chủ nữa. Trương Dịch coi như ghét Lục Cao đến đâu, hắn và Lục Nguyên cũng không có ân oán gì. Hơn nữa, trước mắt là một mạng người, là bác sĩ, hắn không thể nào thấy chết mà không cứu được. Trương Dịch một lần nữa dốc lòng khuyên: “Làm việc là làm việc, bận rộn đến mấy cũng phải chú ý đến thân thể chứ, chẳng lẽ anh vì công việc mà đến sức khỏe cũng không quan tâm sao? Vậy đi, dù sao cũng còn nửa tiếng nữa, tôi cho anh bổ sung thêm kiểm tra, anh cứ kiểm tra kỹ một chút đã.” Lục Nguyên nghe Trương Dịch nói xong, trong lòng vô cùng cảm động, hắn cẩn thận cầm lấy cổ tay Trương Dịch, cười nói với hắn: “Bác sĩ Trương, cảm ơn ý tốt của cậu, nhưng tôi bây giờ thật sự không có thời gian. Nhưng tôi hứa với cậu, đợi tôi xong việc sẽ đi bệnh viện kiểm tra được không?” Trương Dịch nhíu mày, thật sự có chút bất lực. Tôi đã khuyên anh đến nước này rồi, mà anh vẫn không đi kiểm tra sao?? OK. Tôi là bác sĩ thì không sai, nhưng mà những lời hay ý đẹp cũng khó mà khuyên được một người muốn c·hết. Anh không nghe lời tôi thì tôi cũng hết cách. Không đợi Trương Dịch mở miệng, Lục Nguyên lại nhớ đến chuyện trước kia: “Thật ra… trước kia ở trường học lúc nhìn thấy cậu tôi đã biết cậu là người tốt, tương lai nhất định cậu có thể trở thành một bác sĩ giỏi. Lúc đó tôi còn nói với Lục Cao, tôi bảo hắn nên kết giao nhiều bạn bè với cậu, cậu từ một vùng quê đến được đế đô, quả thật không dễ dàng gì, khẳng định có chỗ hơn người. Hơn nữa cách đối nhân xử thế của cậu rất khiêm tốn, tôi khi đó thật rất muốn cậu và con trai tôi là bạn bè tốt, là anh em tốt của nhau. Đáng tiếc thay! Là thằng nhãi Lục Cao đó không xứng! Mặc dù tôi là ba của Lục Cao không có tư cách nói lời này, nhưng tôi vẫn muốn nói với cậu, mấy ngày trước lúc tin tức xấu về cậu bị tung ra, tôi đã không tin. Tôi không tin cậu là loại bác sĩ ham tiền mạng sống của người bệnh. Cũng may chân tướng đã rõ ràng, trả lại sự c·ô·ng bằng cho cậu. Tôi biết việc không truy cứu Lục Cao đối với cậu đúng là quá ủy khuất, cho nên… Cổ phần này xin cậu nhất định phải nhận lấy!” Nói xong, Lục Nguyên lại đưa bản hợp đồng kia đến trước mặt Trương Dịch. Nhìn bản hợp đồng kia, Trương Dịch có chút sững sờ. Hắn thật không ngờ, nói xong câu cuối cùng, Lục Nguyên vẫn đưa cổ phần cho mình sao? Thấy Trương Dịch không nói gì, Lục Nguyên lại nói: “Hôm nay tôi đến đây không chỉ là cầu xin sự t·h·a t·h·ứ của cậu, tôi biết thằng nhãi Lục Cao kia làm sai, cho nên bất kể cậu có t·h·a t·h·ứ cho nó hay không hoặc là đáp ứng lời thỉnh cầu của tôi, thì cổ phần này tôi cũng sẽ đưa cho cậu. Bởi vì đây là tấm lòng x·i·n l·ỗ·i của tôi, mong cậu nhất định phải nhận lấy.” Thì ra, hôm nay bất kể Trương Dịch có đáp ứng hay không, thì cổ phần này ông ta đều sẽ cho? Cùng với cú quỳ vừa rồi, ừ, tấm lòng thành ý này, thật sự quá là ghê gớm. Trương Dịch cũng không khỏi nghĩ, nếu như Lục Cao có thể học được một nửa cách đối nhân xử thế của ba mình, thì cũng đã không đi đến bước đường ngày hôm nay rồi. Bất quá, Trương Dịch ngược lại là không vội nhận cổ phần này. Hơn 20 tỷ tệ, cái này không thể tùy tiện nhận được, hắn nói: “Lục tổng, vô c·ô·ng bất thụ lộc, cho dù là x·i·n l·ỗ·i, thành ý của ngài cũng không tránh khỏi là quá lớn rồi, tôi không nhận nổi. Nếu như ngài không kiểm tra thì mời ngài về cho, tôi còn bận công việc.” “Không, cậu nhận lấy đi, đây là tôi tự nguyện tặng cho cậu cổ phần, đây không tính là hối lộ, mà là tấm lòng thành ý x·i·n l·ỗ·i của tôi. Cậu đừng có áp lực tâm lý, cậu cứ yên tâm, chuyện này tôi sẽ xử lý ổn thỏa.” Nói xong cũng không đợi Trương Dịch trả lời, liền chắp tay nói: “Được rồi, vậy tôi không làm phiền bác sĩ Trương làm việc nữa, cáo từ.” Một bên trợ lý cũng hướng Trương Dịch cung kính cúi đầu, sau đó cùng rời khỏi phòng khám bệnh. Trên bàn phòng khám bệnh, bản hợp đồng cổ phần kia vẫn đặt ở đó. Trương Dịch mở ra nhìn một chút, ở phía trên quả thật có viết tự nguyện tặng cho Trương Dịch 5% cổ phần. Ở dưới cùng, tại chỗ ký tên, Lục Nguyên Tảo đã ký tên mình xong, ngay cả con dấu công ty cũng đã đóng xong. Tức là cả bản hợp đồng này chỉ còn thiếu mỗi chữ ký của Trương Dịch thôi. “Lão già này, thật sự hào phóng vậy sao?” Đương nhiên, Trương Dịch vẫn không có ký tên, hắn đem hợp đồng bỏ vào ngăn kéo rồi khóa lại. Trước khi đi, hắn nhìn con gấu bông ở trên bàn một lần rồi mới đóng cửa rời đi. Chiều hôm đó, sau khi Kim Chính Luân tỉnh dậy không bao lâu, thì Phan Hoành Thịnh cũng tỉnh. Cả hai đều ở ICU, nhưng Kim Chính Luân là phòng bệnh đặc biệt, còn Phan Hoành Thịnh là phòng bệnh bình thường. Ở trong phòng bệnh của Kim Chính Luân, vốn dĩ hắn phải nghỉ ngơi tĩnh dưỡng. Nhưng mà không chịu nổi sự nhiệt tình của mọi người, cứ cách một lúc lại có người đến thăm hắn. Cũng may hắn phục hồi rất tốt, nếu không thì chủ nhiệm ICU chắc chắn phải đuổi hết đám người này ra ngoài. Bất quá, lúc này Kim Chính Luân cũng đã biết rõ toàn bộ đầu đuôi mọi chuyện xảy ra ngày hôm đó. Sau khi đã c·h·ế·t một lần rồi, sau khi nghe những người xung quanh kể lại, hắn cũng thật lòng kinh hãi. Giờ phút này, hắn muốn gặp nhất chính là ân nhân cứu mạng Trương Dịch. Cũng đã thấy một vòng, mà Trương Dịch vẫn không thấy đến. Kim Chính Luân vội tự an ủi mình: không sao, không sao mà~ Trương Dịch đang bận, chắc chắn phải đợi hết giờ làm việc mới có thể đến thăm tôi được. Sự thật thì, Trương Dịch thật ra đã tới ICU rồi. Chỉ có điều, người đầu tiên hắn đến tìm lại là Phan Hoành Thịnh. Giờ phút này, ở trong phòng bệnh của Phan Hoành Thịnh, ngoại trừ Trương Dịch ra thì không còn ai khác. Bởi vì vẫn đang cắm thuốc giảm đau, nên Phan Hoành Thịnh vẫn chưa cảm thấy quá đau ở đùi phải. Thấy Trương Dịch vẻ mặt thờ ơ đi đến, Phan Hoành Thịnh cười lạnh một tiếng: “Ha, giả mù sa mưa đến xem tôi làm gì? Là muốn xem hiện tại tôi chật vật đến mức nào sao?” Vì suy yếu, nên giọng của Phan Hoành Thịnh nói đều rất yếu. Nhưng vẫn có thể nghe ra được trong miệng hắn là giọng điệu bất cam cùng phẫn hận. Trương Dịch liếc mắt nhìn hắn, cười nhạo rồi lắc đầu: “Tậc tậc tậc, thì ra anh cũng biết hiện tại mình chật vật lắm sao? Cũng phải, đùi phải không còn, sau này còn sẽ càng chật vật hơn thôi.” “Cái gì?!” Quả nhiên! Vừa nghe thấy chân phải mình không còn, Phan Hoành Thịnh rốt cuộc không kìm nén được nữa. Hắn cố chịu đựng cơn đau muốn ngồi dậy xem xem cái đùi của mình rốt cuộc đang ở trong tình huống nào. Nhưng mà đau quá! Không ngồi dậy được! Lúc không động thì còn đỡ, hơi nhúc nhích thì lập tức sẽ ảnh hưởng đến toàn bộ máu thịt và xương cốt trên cơ thể. Đau đến nỗi nước mắt của hắn đều trào ra. “Trương Dịch! Có phải là cậu không?! Có phải cậu làm hay không?! Chắc chắn là cậu, là cậu muốn trả thù tôi nên cố ý c·ắ·t chân tôi, sau đó lại cứu sống tôi! Mục đích chính là muốn xem hiện tại tôi chật vật đến mức nào đúng không?!” Phan Hoành Thịnh vừa p·h·á đ·i·ê·n vừa chửi mắng, sắc mặt có vẻ càng thêm trắng bệch. Trên mặt nước mắt chảy dài, nước miếng bắn tung tóe, những cái hình tượng giả bộ hiền lành ngày xưa, đã hoàn toàn sụp đổ. Bất quá lúc này, hắn thật sự cũng không cần phải giả vờ nữa. Trương Dịch cười lạnh: “Anh cảm thấy tôi đã cho anh c·ắ·t tay chân? Là tôi h·ạ·i anh sao?” Phan Hoành Thịnh không hề hay biết, chính bà vợ của hắn đã tự mình gật đầu đồng ý cho c·ắ·t tay chân của hắn. “Không phải cậu thì còn ai vào đây?! Tôi t·í·n·h k·ế h·ạ·i cậu, cậu khẳng định muốn báo thù lại đúng không! Tôi còn g·i·ế·t Kim Chính Luân, cậu lại càng h·ậ·n tôi không phải sao? Kim Chính Luân tốt với cậu như vậy, cả vị trí trợ lý viện trưởng cũng cho cậu, hắn c·h·ế·t thì cậu có đau lòng có căm hận tôi đến nỗi muốn tôi c·h·ế·t ngay trên bàn phẫu thuật không chứ?!” “Ha, vậy sao? Anh cảm thấy… Kim viện trưởng đ·ã c·h·ế·t?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận