Làm Thầy Thuốc Có Mô Phỏng Phòng Giải Phẫu

Chương 889: ta muốn để cho ngươi tới đón lớp của ta

Chương 889: Ta muốn để ngươi kế nhiệm ta
"Xin nghỉ hưu sớm?! Không được đâu, Viện trưởng Kim, ngài còn trẻ, sao có thể sớm như vậy đã lui? 60 tuổi thì sao? 60 tuổi cũng càng già càng dẻo dai a." Trương Dịch cũng kinh ngạc tại sao Kim Chính Luân lại đột nhiên nhắc tới chuyện này. Chẳng lẽ... Thật sự là thương bệnh ảnh hưởng đến thân thể?
Kim Chính Luân yên lặng thở dài, trong giọng nói tràn đầy cảm giác bất lực, hắn nhìn Trương Dịch, không dám giấu giếm nói: "Kỳ thật việc này... Ta còn chưa nói với hai đứa nhỏ nhà ta, ta sợ bọn chúng lo lắng cho nên cũng chỉ nói cho ngươi. Từ khi ta tỉnh lại, ta cũng cảm thấy thân thể mình hư không ít, ngồi xuống đứng lên liền choáng đầu, còn trước mắt biến thành màu đen. Nhiều lần đều phải chờ vài phút, loại cảm giác choáng váng kia mới có thể từ từ đỡ, ngươi nói xem ta có cần phải hảo hảo dưỡng một năm nửa năm mới có thể triệt để khôi phục? Lại thêm ta tuổi tác cũng cao, cân nhắc đến chức vụ viện trưởng nặng nề như thế, coi như ta có khỏe lại thì thân thể này chỉ sợ cũng không kham nổi bao nhiêu thời gian, cho nên mấy ngày nay sau khi tỉnh lại ta cũng đã bắt đầu suy nghĩ vấn đề này."
Kim Chính Luân nói lời thấm thía, Trương Dịch cũng có chút nhíu mày, yên lặng cảm thụ được cỗ vạn bất đắc dĩ trong lòng Kim Viện trưởng, tâm tình rất phức tạp. Kỳ thật làm thầy thuốc là việc cả đời của hắn. Mặc dù bây giờ chức vị là viện trưởng, nhưng hắn vẫn luôn làm việc ở tuyến đầu.
Không thể không nói, Kim Chính Luân cũng là một thiên sứ áo trắng phi thường ưu tú. Nếu như không có sự kiện lần này, Kim Chính Luân có lẽ còn có thể vui vẻ làm đến khi về hưu, sau đó lại được mời trở lại bệnh viện ngồi phòng khám chuyên gia, tiếp tục làm công việc mà hắn yêu quý.
Nhưng bây giờ hết thảy đã thay đổi. Mấy ngày trước, hắn trúng ba đao, trong đó một đao còn thẳng tắp cắm vào sâu trong tim, suýt chút nữa thì mất mạng. Thậm chí có thể nói nếu như không phải Trương Dịch ở đây, vậy hắn thật sự đã c·hết. Cho nên người c·hết qua một lần rồi tỉnh lại, nhất định ở vào trạng thái nguyên khí đại thương.
Trung y giảng cái này gọi là khí huyết khuy hư, lại thêm tuổi đã lớn. Vốn dĩ so với người trẻ tuổi thì khôi phục chậm, không có một hai năm xác thực rất khó mà hồi phục hoàn toàn.
Haizz.
Trương Dịch chỉ là có chút cảm khái. Không nghĩ tới chính mình thăng chức vậy mà lại náo ra động tĩnh lớn như vậy. Chẳng phải chỉ là một cái chức trợ lý viện trưởng thôi sao?? Sớm biết Phan Hoành Thịnh này quá khích như vậy, lúc trước nên trực tiếp tặng cho hắn. Cũng không đến nỗi để Kim Viện trưởng phải chịu tội này...
Có lẽ là p·h·át giác được Trương Dịch dường như có chút tự trách, Kim Chính Luân liền vội vàng cười trêu ghẹo nói: "Ngươi tại sao không nói chuyện? Nghĩ gì thế? Việc này không liên quan gì đến ngươi a, vị trí trợ lý viện trưởng này nhất định phải là của ngươi."
"Kim Viện trưởng..." Trương Dịch biết Kim Chính Luân đây là đang an ủi mình, trong lòng cũng không khỏi cảm động: "Kim Viện trưởng, cảm ơn ngài đã thưởng thức ta. Bất quá ta cũng hy vọng ngài không cần sớm như vậy đã nói về hưu, coi như ngài đến tuổi thì cũng vẫn có thể mời trở lại. Đến lúc đó ngài muốn tại Hiệp Hòa tọa chẩn thì cứ ở Hiệp Hòa, muốn đi nhị viện thì liền đi nhị viện, sớm như vậy về hưu ngài sẽ thấy nhàm chán."
"Ha ha ha... Ngươi còn lo lắng ta sẽ nhàm chán sao? Vậy ngươi thường xuyên đến nhà ta thăm ta là được."
Trương Dịch Sảng khoái gật đầu: "Được! Không có vấn đề, ta nhất định đến xem ngài."
Kim Chính Luân lại khoát tay áo: "Ha ha, ngươi có tấm lòng này là tốt rồi, ngươi là người bận rộn a, mấy cái chức vị đặt trên người ngươi, ta còn lo lắng ngươi không ứng phó nổi, làm sao còn không biết điều mà để cho ngươi đến xem lão già này. Chỉ cần ngươi có thể đem bệnh viện lớn như vậy quản lý tốt, ta liền đủ hài lòng!"
Ngay sau đó, Kim Chính Luân lại hơi nghiêm túc, nhìn Trương Dịch, mặt vô cùng trịnh trọng nói: "Trương Dịch, ngươi biết ta tại sao phải nói cho ngươi những này không?"
Trương Dịch có chút nhíu mày: "Vì cái gì?"
Kỳ thật Trương Dịch trong lòng đã có một đáp án rõ ràng. Nhưng hắn vẫn kiên nhẫn nghe Kim Chính Luân nói tiếp.
"Bởi vì, sau khi ta về hưu, ta muốn để ngươi tiếp lớp của ta! Trở thành viện trưởng chính thức của Hiệp Hòa Y Viện!"
Lúc này! Con ngươi của Trương Dịch cũng nhịn không được co rụt lại! Hốc mắt cũng có chút trợn to!
Không phải... Bước này có thể bước có chút quá lớn thưa Kim viện trưởng??
Viện trưởng của một bệnh viện có một điều kiện rất c·ứ·n·g, đó là nhất định phải là chủ nhiệm. Nhất là đây là Hiệp Hòa Y Viện. Vậy thì yêu cầu càng phải nghiêm ngặt! Trừ là chủ nhiệm, còn phải là người có trình độ uyên bác trong một lĩnh vực, trong giới học thuật cũng nhất định phải có bài p·h·át biểu trên các tạp chí quốc tế.
Với những buff gia trì này, tốt nhất còn phải là viện sĩ của Công Trình Viện, như vậy sức cạnh tranh mới lớn hơn một chút.
Nhưng bây giờ Trương Dịch còn xa mới đạt được những yêu cầu này. Hắn mặc dù đã khác biệt một trời một vực so với những bác sĩ khác, tiền đồ tương lai cũng là bất khả hạn lượng. Nhưng ít ra hiện tại, Trương Dịch ngay cả bác sĩ điều trị còn chưa t·h·i, huống hồ là chức danh chủ nhiệm. Coi như khẩn cấp t·h·i bác sĩ điều trị, thì cũng chỉ mới là bác sĩ điều trị mà thôi. Cách bác sĩ chủ nhiệm chí ít còn kém mười năm kinh nghiệm cùng mười mấy bài luận văn học thuật ưu tú.
Có thể làm trợ lý viện trưởng đã là p·h·á lệ không theo quy tắc. Hiện tại... Làm sao có thể lại làm viện trưởng?
"Không nên không nên! Kim Viện trưởng, cảm ơn ý tốt muốn đề bạt ta của ngài, nhưng trước mắt chức danh của ta xác thực còn chưa đủ trình độ cho vị trí viện trưởng cao như vậy." Trương Dịch cự tuyệt rất nhanh, cơ hồ là trước tiên liền từ chối nhã nhặn ý tốt của Kim Chính Luân.
Nhưng Kim Chính Luân lại là nhìn Trương Dịch cười không nói. Vị trí dụ hoặc như thế, hắn vậy mà không có hứng thú??
Ngẫm lại Phan Hoành Thịnh kia, còn có những lão chủ nhiệm trong bệnh viện. Chỉ một vị trí trợ lý viện trưởng mà bọn họ đã chen lấn muốn giành lấy. Thậm chí không tiếc làm âm mưu và tạo dư luận, càng thậm chí hơn còn cầm đ·a·o h·ành h·ung!
Nhưng bây giờ cái chức vị còn quý hiếm hơn cả trợ lý viện trưởng đang bày ra trước mắt Trương Dịch, hắn vậy mà cự tuyệt? Chỉ cần hắn gật đầu, Kim Chính Luân sẽ nghĩ hết tất cả biện p·h·áp để đẩy hắn lên! Không nghĩ tới... Trương Dịch vậy mà không cần??
Toàn bộ đế đô, thậm chí toàn bộ nhân sĩ trong giới chữa bệnh của Hoa Quốc, đối với vị trí này đều chạy theo như vịt. Ai không muốn đến bệnh viện tốt nhất Hoa Quốc làm việc? Tiền lương, đãi ngộ, thanh danh, địa vị, mọi thứ đều có thể thỏa mãn. Chớ nói chi là chức vị viện trưởng của Hiệp Hòa Y Viện. Hắn vậy mà không cần??
Đương nhiên, câu trả lời này Kim Chính Luân cũng đoán được. Hắn biết Trương Dịch chính là một người đơn giản lại thuần túy. Nếu như bây giờ có hai lựa chọn bày ra trước mặt Trương Dịch. Một là trị bệnh cứu người, nhưng cũng có thể không nhận được bất kỳ hồi báo thực chất nào. Còn một cái chính là làm viện trưởng, có vô số danh lợi, danh vọng, nhưng rất có thể sẽ không còn làm ở tuyến đầu, không có cách nào trị bệnh cứu người. Kim Chính Luân tin tưởng, Trương Dịch sẽ không chút do dự lựa chọn cái thứ nhất.
Cho nên Kim Chính Luân cũng không nóng nảy, chỉ khuyên lần nữa: "Ngươi đừng vội cự tuyệt, chuyện này ta cũng chỉ nói với một mình ngươi, ngươi trở về suy nghĩ thật kỹ, ta đã nói ra, liền nhất định sẽ gạt bỏ mọi ý kiến để đẩy ngươi lên vị trí này. Ngươi nhớ kỹ, quy củ là c·hết, nhưng người là s·ố·n·g, chỉ cần ngươi đủ ưu tú, hết thảy quy củ đều có thể p·h·á lệ vì ngươi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận