Làm Thầy Thuốc Có Mô Phỏng Phòng Giải Phẫu

Chương 433: Trương Dịch như thế kính nghiệp sao?

Thật lòng mà nói, Khang Ngạn Minh cho rằng người đầu tiên nghĩ ra biện pháp sẽ là Trương Dịch. Tuy rằng thời gian hắn tiếp xúc với Trương Dịch không lâu, nhưng luôn cảm thấy… Trương Dịch sẽ là người nghĩ ra biện pháp trước nhất. Không ngờ cuối cùng lại là Thái Nguyên Bồi. Đương nhiên, nếu như Thái Nguyên Bồi thật sự nghĩ ra biện pháp thì cũng có nghĩa là đội ngũ bác sĩ khoa cấp cứu của họ cũng rất khá. Khang Ngạn Minh vừa mong chờ vừa nhìn ông ta rồi nói: "Là gì?" Thái Nguyên Bồi hơi nhếch khóe miệng, rất tự tin mở miệng: "Marnife lam trạng khuẩn!" "Marnife lam trạng khuẩn? !" "Hả? ? Cái gì lam trạng khuẩn? ?" "Cái tên này hình như ta đã nghe ở đâu rồi!" Lời Thái Nguyên Bồi vừa thốt ra, toàn bộ nhân viên khoa cấp cứu đang họp buổi sáng đều bắt đầu bàn tán. Vi khuẩn gây bệnh hiếm gặp, ở toàn bộ Hiệp Hòa, thậm chí cả Hoa Quốc đều rất ít gặp! Vì vậy, cái tên Marnife lam trạng khuẩn vừa được nhắc đến, chỉ có vài người nghe qua. Nhưng không mấy ai thật sự quen thuộc và hiểu rõ về nó. Toàn bộ bệnh viện Hiệp Hòa, tính cả ca bệnh của Lý Tiểu Quân này cũng chỉ có tổng cộng hai ca. Mà ca kia, rất có thể chính là cô bé năm năm trước. Nghe đến đây, Trương Dịch cũng ngẩng đầu liếc nhìn Thái Nguyên Bồi một chút. Được đó thầy Thái. Xem ra thực lực bác sĩ Hiệp Hòa cũng không tệ. Thái Nguyên Bồi đón ánh mắt Trương Dịch, trong mắt mang theo một loại tư thái của kẻ bề trên cùng khiêu khích. Sao hả Trương Dịch? Ngươi chỉ là một bác sĩ nội trú vừa mới tốt nghiệp còn chưa được một năm, e là ngay cả Marnife lam trạng khuẩn là gì cũng không biết đúng không? Hừ! Trương Dịch quay mặt đi, làm lơ ánh mắt khiêu khích kia. Mặc kệ hắn. Dù sao mình đã sớm sắp xếp ổn thỏa rồi, bây giờ chỉ chờ kết quả Dược Mẫn thôi. Một bên, Khang Ngạn Minh lại đi thẳng đến bên cạnh Thái Nguyên Bồi hỏi ông ta: "Marnife lam trạng khuẩn? ? Loại nấm này ta cũng có nghe qua, nhưng vùng phát bệnh của nó không phải ở nước ta. Mà trước đó ta cũng đã hỏi bệnh nhân rồi, nói là không hề đi nước ngoài, cũng không ăn thứ gì không sạch sẽ." Thái Nguyên Bồi có chút nhíu mày rồi nói: "Hay là như vầy đi trưởng khoa Khang, tôi rất nghi ngờ là Marnife lam trạng khuẩn. Chi bằng chúng ta trực tiếp đi đến khoa xét nghiệm để bọn họ kiểm tra lại, tôi biết phải làm thế nào để có thể điều tra ra Marnife lam trạng khuẩn!" Đây là tư liệu mà ông ta đã tra cứu cả đêm qua, lật rất nhiều diễn đàn, cộng thêm hỏi thăm rất nhiều thầy cô vi sinh vật trước đó mới đưa ra kết luận. Trước đó, ông ta cũng thật sự nghi ngờ bệnh nhân bị nhiễm vi khuẩn phổi. Nhưng bệnh do vi khuẩn phổi gây ra thì dùng thuốc kháng nấm, tỷ như fluconazole, itraconazole thì hoàn toàn có thể khỏi. Nhưng bệnh nhân này sau khi dùng fluconazole và itraconazole thì hiệu quả không tốt. Coi như trong thời gian ngắn từng có chuyển biến tốt, nhưng sau đó vẫn sẽ tái phát trở lại. Vì vậy, Thái Nguyên Bồi mới loại trừ khả năng bệnh do vi khuẩn phổi. Khang Ngạn Minh mặc dù chưa từng thấy loại vi khuẩn gây bệnh này nhưng cũng có nghe nói qua về nó. Nghe nói nó có thể tùy ý thay đổi hình thái sinh vật? Nghe Thái Nguyên Bồi nói như vậy, ông vội vàng gật đầu nói: "Được! Đi kiểm tra thử trước xem, nếu như xác định là vi khuẩn này gây bệnh, vậy thì chúng ta nhanh chóng thông báo cho các bác sĩ khoa hô hấp và nội khoa." "Hay là thông báo cho bọn họ luôn đi, nói rõ hướng nghi ngờ rồi chúng ta mới đi kiểm tra." Thái Nguyên Bồi đề nghị. Chủ yếu là Thái Nguyên Bồi muốn nhân cơ hội này thể hiện một chút trước mặt mọi người, tiện thể dựng nên hình tượng ông đây là lão đại trong phòng. Tiện thể để Trương Dịch nhìn xem, xem rốt cuộc ai mới thích hợp làm trợ lý trưởng khoa này. Khang Ngạn Minh nghĩ, hình như cũng được. Dù có phải là Marnife lam trạng khuẩn hay không, thì cứ nói trước với trưởng khoa bên đó cũng không sai. "Được, ta gọi điện thông báo một chút." Rất nhanh, bên khoa hô hấp, vừa mới giao ca xong chuẩn bị kiểm tra phòng thì điện thoại văn phòng vang lên. Khang Ngạn Minh: "Alo? Khoa cấp cứu, làm phiền tìm Hoàng Kỳ trưởng khoa." Hoàng Kỳ: "Là tôi đây, trưởng khoa Khang có chuyện gì sao? Sớm thế này có việc gì vậy?" Khang Ngạn Minh: "Bên khoa cấp cứu của chúng tôi nghi ngờ Lý Tiểu Quân không phải bị nhiễm vi khuẩn thông thường, mà là bị nhiễm nấm, còn là một loại vi khuẩn gây bệnh rất hiếm thấy tên là Marnife lam trạng khuẩn!" Không đợi Hoàng Kỳ ở đầu dây bên kia lên tiếng, Khang Ngạn Minh đã cướp lời: "Nhưng mà hiện tại chúng tôi chỉ là nghi ngờ thôi, còn phải đi đến khoa xét nghiệm làm thí nghiệm mới biết được đáp án. Còn về trình tự thí nghiệm, bác sĩ Thái Nguyên Bồi khoa chúng tôi biết, lát nữa đợi sau khi tôi đến khoa xét nghiệm có kết quả sẽ lập tức gọi điện cho ông." Nói xong, Khang Ngạn Minh định cúp điện thoại đi đến khoa xét nghiệm. Không ngờ Hoàng Kỳ đột nhiên nói: "Cái đó... Khoan đã trưởng khoa Khang!" "Ừm? Sao vậy?" "Vừa rồi ông nói là Marnife lam trạng khuẩn đúng không? Chính là loại vi khuẩn gây bệnh có thể thay đổi hình thái theo nhiệt độ??" Khang Ngạn Minh ngẩn người một lúc rồi nói: "Không sai, hiện tại chỉ mới nghi ngờ, còn phải kiểm tra thêm mới chẩn đoán chính xác được." "Không cần đâu trưởng khoa Khang, bên khoa hô hấp của chúng tôi đã chẩn đoán chính xác rồi, sáng nay vừa mới chẩn đoán chính xác xong." "Hả? Đã chẩn đoán chính xác rồi??" Khang Ngạn Minh đang gọi điện trong phòng bác sĩ. Nghe xong ông nói như vậy, Thái Nguyên Bồi đột nhiên ném một ánh mắt kinh ngạc qua. Hả?? Khoa hô hấp lại tra ra trước rồi? Vậy thì hơi đáng tiếc rồi. Lúc nãy ông còn định thể hiện trước mặt Trương Dịch và các đồng nghiệp, rằng mình là bác sĩ đầu tiên trong bệnh viện tra ra bệnh này. Không ngờ, khoa hô hấp lại nhanh hơn ông một bước. Haizz! Không thể hiện được rồi, nhưng mà cũng không sao. Dù sao kết luận của Thái Nguyên Bồi ông ta là đúng, người bệnh này chính là nhiễm Marnife lam trạng khuẩn. Đồng thời, chỉ cần ông tra ra trước Trương Dịch là được. Như vậy thì uy tín của ông ta ở khoa cấp cứu vẫn còn đó. Ai ngờ một giây sau, Khang Ngạn Minh đột nhiên làm cho cả khoa cấp cứu kinh ngạc đến ngây người! "Được rồi, ta hiểu rồi... Cái gì?? Ông vừa nói... Sáng nay Trương Dịch đã tự mình... tự mình chẩn đoán chính xác rồi sao??" Khang Ngạn Minh vừa nói vừa dùng vẻ mặt vô cùng khiếp sợ nhìn về phía Trương Dịch. Ghê thật! Trương Dịch sáng nay đã đến bệnh viện rồi sao? Vậy mà lúc nãy Thái Nguyên Bồi nói chuyện, sao hắn không mở miệng nói gì? Thật không ngờ, người đầu tiên tìm ra nguyên nhân gây bệnh lại là Trương Dịch! Rất nhanh, ánh mắt của Khang Ngạn Minh từ chấn kinh chuyển sang kinh hỉ. "Được rồi, ta biết rồi, vất vả ông rồi trưởng khoa Hoàng. Đúng rồi, Dược Mẫn làm đến đâu rồi? Khi nào có kết quả vậy?" "Hả? Làm rồi hả? Cũng là Trương Dịch làm sao? Ha ha, vậy thì không sao không sao. Mọi người mau lên trước đi, chúng tôi lại đến khoa hô hấp một chuyến." Cúp điện thoại, Khang Ngạn Minh quay đầu nhìn về phía Trương Dịch. Trong mắt tràn đầy vẻ tán thưởng, suýt nữa đã muốn biến thành chữ khắc lên trán hắn. "Trương Dịch này, ta nghe trưởng khoa Hoàng nói sáng nay ngươi đã đến bệnh viện từ rất sớm rồi hả?" Trương Dịch đứng ở một bên, vẻ mặt bình tĩnh nói: "Ừm, vừa tra ra được thì nghĩ qua bệnh viện xem có phải là Marnife lam trạng khuẩn hay không. Không ngờ đúng là nó thật, nên tiện thể nhờ bác sĩ khoa xét nghiệm làm Dược Mẫn luôn." Lời này vừa nói ra! Những đồng nghiệp vây xem xung quanh nhao nhao hít ngược một hơi khí lạnh! Ghê thật! Trương Dịch làm việc có tâm đến vậy sao?
Bạn cần đăng nhập để bình luận