Làm Thầy Thuốc Có Mô Phỏng Phòng Giải Phẫu

Chương 281: Trương Dịch: Ta tin tưởng con mắt của ta

Chương 281: Trương Dịch: Ta tin tưởng con mắt của ta.
Tiểu Hoa cười lắc đầu: "Không sợ ~! Không chỉ không sợ, ta còn rất cao hứng nữa đấy. Bởi vì Tiểu Hoa sắp không phải là người quái dị trong miệng vương quý bọn họ nữa rồi!"
Tiểu Hoa nằm trên giường, Trương Dịch nói chuyện với nàng một cách tùy hứng.
"Vương Quý là ai?"
Nhắc đến Vương Quý, vẻ mặt tươi cười của cô bé liền hiện lên một tia không vui.
"Hừ, hắn là một đứa trẻ xấu trong thôn chúng ta, luôn bắt nạt ta, nói ta là người quái dị."
Trương Dịch an ủi nàng: "Không sao đâu Tiểu Hoa, chúng ta phẫu thuật xong, chắc chắn sẽ không ai nói cháu là người quái dị nữa!"
"Vâng! Cảm ơn bác sĩ Trương~!"
Cả hai ông cháu đều cảm kích Trương Dịch trong lòng. Nếu không có Trương Dịch, bọn họ căn bản không thể thực hiện ca phẫu thuật này.
Rất nhanh, mọi người đến phòng phẫu thuật. Tiểu Hoa được đưa vào trước.
Ngay lúc Trương Dịch cũng chuẩn bị vào phòng phẫu thuật thì Lão đại gia đột nhiên gọi anh lại: "Cái đó... bác sĩ Trương xin chờ một chút ạ."
Mặt Lão đại gia hiện lên một vẻ do dự.
Trương Dịch hỏi ông: "Sao vậy ông? Còn có chuyện gì sao?"
"Không phải... cũng không có gì, ta chỉ muốn hỏi một chút, ca phẫu thuật này của Tiểu Hoa... đến lúc đó có cần phải truyền máu không ạ? Ta muốn hỏi là có phải sẽ bị mất máu nhiều, sau đó phải nhờ ta đi hiến máu không?"
Trương Dịch nghi hoặc nhìn Lão đại gia: "Sao vậy ạ? Vì sao ông lại hỏi vấn đề này? Thông thường thì sẽ không mất máu nhiều, trừ khi sơ ý cắt phải động mạch, thì mới cần truyền máu, nhưng chỉ là có khả năng thôi, hơn nữa, xác suất xảy ra trường hợp này là vô cùng, vô cùng thấp."
Với trình độ phẫu thuật của Trương Dịch, không thể nào có chuyện nguy hiểm này xảy ra được.
Lão đại gia suy nghĩ rồi gật đầu, sau đó, ông lại nhìn Trương Dịch, có chút muốn nói lại thôi.
Trương Dịch nghi hoặc: "Sao vậy ông? Ông còn có gì muốn nói sao?"
"Tôi... nếu như... Ý tôi là nếu như ca phẫu thuật của các anh cần máu... thì có thể thử xem máu của tôi có hợp không, tôi bằng lòng hiến máu cho Tiểu Hoa."
Trương Dịch khó hiểu cười hai tiếng rồi nói: "Ông à, Tiểu Hoa là cháu gái của ông, khả năng hai ông cháu có cùng nhóm máu rất lớn đấy ạ."
Nói xong, Trương Dịch ngẩn người ra...
Lẽ nào Lão đại gia không phải ông nội của Tiểu Hoa?
Nếu không sao lại hỏi vấn đề này?
"Ta... thật ra ta sẽ nói thật với cậu!"
Sau khi do dự, Lão đại gia vẫn quyết định nói rõ với bác sĩ.
"Thật ra... Tiểu Hoa không phải cháu ruột của ta, mà ta nhặt được ở ngoài cổng thôn. Ta nói chuyện này với cậu là sợ Tiểu Hoa xảy ra chuyện trong lúc phẫu thuật, ta lo Tiểu Hoa gặp nguy hiểm. Nên ta mới hỏi cậu trước một tiếng, hy vọng đến lúc đó nếu thật sự cần, cứ việc rút máu của ta. Đứa bé Tiểu Hoa này khổ lắm, từ nhỏ đến lớn chưa từng thấy cha mẹ của mình, một mình ta nuôi nấng nó lớn đến vậy. Ta, đời này không có cưới vợ, cũng không có con cháu. Cho nên, ta thật sự xem Tiểu Hoa như cháu gái ruột của mình mà nuôi lớn. Cho nên... bác sĩ Trương... Tôi xin cậu, cậu nhất định phải chữa lành cho Tiểu Hoa nhé..."
Vừa nói, Lão đại gia vừa từ từ nắm lấy cánh tay Trương Dịch.
Một sức mạnh truyền đến từ cổ tay, Trương Dịch cảm nhận được toàn bộ kỳ vọng của một người ông lão bảy mươi tuổi trong sức mạnh này.
Trương Dịch nhìn ông, gật đầu thật mạnh: "Vâng, ông cứ yên tâm, tôi nhất định sẽ dốc hết sức để làm tốt ca phẫu thuật này cho Tiểu Hoa, và việc truyền máu thì ông cũng đừng lo, rất có thể sẽ không cần phải truyền máu."
"Vậy thì tốt rồi, cảm ơn cậu, cảm ơn bác sĩ Trương..."
Lão đại gia nghẹn ngào, khóe mắt hơi ươn ướt.
Một là vì đau lòng khi cháu gái bước vào phòng phẫu thuật, hai là vì cảm động khi gặp được một thầy thuốc tốt.
Sau đó, Trương Dịch không chần chừ nữa mà quay người đi vào phòng phẫu thuật.
Ghê thật.
Thế mà Trần Phương lại đoán trúng.
Thảo nào hắn nói hai ông cháu này nhìn không giống nhau chút nào.
Hóa ra không phải cháu ruột thật!
Nhưng nghĩ lại thì Lão đại gia này cũng là người lương thiện thật.
Nhặt được đứa bé, lại còn là một đứa bé bị sứt môi, vậy mà ông vẫn tận tâm nuôi nấng nó đến bây giờ.
Thật sự là không dễ dàng gì.
Trong phòng phẫu thuật.
Tiểu Hoa đã được gây mê nền, nằm ngửa, kê vai, đầu ngửa ra sau.
Tạo một góc nhìn phẫu thuật tốt nhất.
Trương Dịch là người phẫu thuật chính, Uông Vệ Binh sẽ làm trợ lý cho anh.
Tuy trong lòng có chút không muốn, nhưng Trương Dịch đã nói sẽ không tính phần trăm lợi nhuận, Uông Vệ Binh cũng đành nhắm một mắt mở một mắt cho qua.
"Sát trùng bằng cồn."
Trương Dịch vừa nói xong, một miếng gạc sát trùng đã được đưa đến.
Trương Dịch nghĩ bụng, không tệ, tốc độ này như Dilly Ba Ba vậy.
Quả không hổ là bác sĩ chủ nhiệm làm trợ lý cho mình.
Sát trùng xong, trải khăn phẫu thuật vô khuẩn, lại gây tê cục bộ thần kinh dưới hốc mắt một lần nữa.
Trẻ nhỏ có thể gây mê toàn thân.
Trẻ lớn hơn thì có thể gây mê nền kết hợp với gây tê tổ chức thần kinh cục bộ.
Cơ bản đều dùng thuốc tiêm Sodium Thiopental làm gây mê nền, và Lidocaine để gây tê cục bộ.
Đầu tiên dùng phương pháp định điểm Millard cải tiến để định ra bảy điểm.
Bảy điểm này chính là các điểm chính để xác định môi của bé, điểm cao của môi, điểm dày của môi, vị trí gốc trụ mũi phía bên cạnh, xác định vị trí trên nguồn vết nứt của mũi, điểm xác định liên tuyến...
Sau khi xác định vị trí, thì dựa theo thứ tự liên tuyến giữa các vị trí đã xác định để rạch da.
Vì Trương Dịch đã luyện tập rất nhiều lần, nên trong mắt mấy người trợ lý, Trương Dịch chỉ mất mấy giây là xác định xong điểm vị trí.
Uông Vệ Binh ngẩn người ra, vội hỏi anh: "Chờ chút! Anh... Anh không kiểm tra lại khoảng cách sao? Anh cứ trực tiếp xác định vị trí như vậy à??"
"Không cần, ta tin tưởng con mắt của ta."
Tê! !
Má nó!
Nghe xem có phải lời người không cơ chứ!
Một trợ lý khác trong phòng phẫu thuật khẽ nhíu mày... Ơ? Câu này nghe quen quen? Có phải ta đã từng nghe Trương Dịch nói câu này trước đó không?
"Dao tròn số 15."
Dao tròn số 15 dọc theo đường viền sẹo của môi trên cắt bỏ 1mm chỗ có sẹo.
Lại theo vị trí đã định sẵn của vết cắt mà rạch da.
Khi thực hiện vết cắt ở vị trí trên mặt, tốc độ hạ dao nhất định phải nhanh.
Phải nhanh, chuẩn, chắc chắn, một nhát dao là rạch mở được vết cắt.
Tuyệt đối không được chậm rì rì mà một dao cứa không dứt, tình huống này rất dễ để lại sẹo mà vết sẹo còn lớn.
Vết sẹo sâu ở trên bụng và trên đùi thật ra cũng không sao, có quần áo che được.
Nhưng trên mặt thì nhất định không được, thân là bác sĩ, điều tiên quyết là phải đảm bảo an toàn sức khỏe cho người bệnh, nhưng đồng thời cũng phải bảo vệ quyền được đẹp của người bệnh.
"Đổi dao nhọn số 11."
Dùng dao nhọn rạch mở toàn bộ tầng.
Khi mở đường viền vết nứt, mũi dao phải hơi nghiêng về bên cạnh vết nứt, như vậy sẽ giữ lại được nhiều cơ và tổ chức niêm mạc hơn.
Sau đó rạch một đường song song ở trên rãnh răng 0.2cm, nhét chuôi dao vào rồi tách màng xương ra, chuẩn bị cho bước ghép xương.
Phạm vi tách ở bên ngoài vết nứt thì phải rộng hơn so với bên cạnh, có thể lên tới chân mũi, cho nên thao tác càng cần chú ý hơn.
Sau khi rạch xong, bước tiếp theo là ghép xương và khâu định vị.
Khâu cũng không phải là khâu bình thường, không chỉ phải làm cho cung môi hai bên hoàn chỉnh mà cả nhân trung và môi châu cũng phải rõ ràng.
Nếu không sẽ rất mất thẩm mỹ.
Trong toàn bộ quá trình khâu, Trương Dịch chỉ sai Uông Vệ Binh đưa đồ, không có ý định nhờ giúp một tay nào cả.
Đương nhiên, Uông Vệ Binh cũng xem mà ngơ ngác cả người.
Tận mắt chứng kiến Trương Dịch làm phẫu thuật mới thấy, quả thật không giống xem video chút nào!
Tốc độ vung dao và thủ pháp khâu...
Đơn giản là khiến người ta kinh hồn bạt vía!
Chưa đầy nửa tiếng sau, ca phẫu thuật đã kết thúc! !
Bạn cần đăng nhập để bình luận