Làm Thầy Thuốc Có Mô Phỏng Phòng Giải Phẫu

Chương 210: Du Lâm cầu lớn? Nghĩ nhảy sông tìm chết

Nữ Hài liền giật mình.
Đúng vậy, không thể khóc!
Lúc này không thể khóc!
Hiện tại Lưu Lạc chỉ còn lại một mình!
Chỉ có chính mình là người thân cận nhất của Lưu Lạc, chỉ có chính mình mới có thể nghĩ ra bình thường Lưu Lạc sẽ đi đâu!
Đúng, Tô Hiểu Hiểu!
Ngươi phải tỉnh táo!
Nhanh suy nghĩ kỹ một chút Lưu Lạc có thể đi đâu?
Nếu như hắn muốn đi tìm cái c·hết... Sẽ đi đâu đây? !
Tô Hiểu Hiểu dần dần ngừng khóc nấc, cố ép mình tỉnh táo lại, sau đó đứng tại chỗ suy nghĩ.
Trương Dịch, Bạch Đường cũng không quấy rầy nàng.
Đột nhiên, điện thoại di động của Trương Dịch reo.
Là Lữ Tĩnh gọi điện thoại tới.
"Alo, Lữ chủ nhiệm? Tìm được người chưa?"
"Chưa, ta nghe người ở phòng g·i·á·m s·á·t nói, người b·ệ·n·h kia đi ra từ cửa sau của bệnh viện. Tám giờ bảy phút sáng ra khỏi cửa sau bệnh viện! Thế này đi, xét thấy người b·ệ·n·h là người mắc bệnh tiểu đường bị nhiễm trùng, nghi ngờ hắn có uất ức hoặc là có khuynh hướng t·ự s·á·t. Các ngươi mau tranh thủ thời gian báo cảnh sát, xem có thể nhờ cảnh s·á·t hỗ trợ tìm người không. Đừng để chậm trễ mà ủ thành bi kịch thì không tốt đâu."
"Yên tâm Lữ chủ nhiệm, Trần Phương đã báo cảnh rồi."
"Vậy thì tốt rồi, phải tìm được người b·ệ·n·h, đừng để người b·ệ·n·h xảy ra chuyện đấy."
"Rõ, chúng tôi nhất định sẽ hết sức tìm."
Cúp điện thoại, Trương Dịch quay đầu nhìn Tô Hiểu Hiểu nói: "G·i·á·m s·á·t cho thấy hắn tách ra khỏi cửa sau bệnh viện lúc tám giờ bảy phút. Bây giờ là tám giờ bốn mươi lăm phút, gần bốn mươi phút rồi. Hắn chắc là đi không xa đâu nhỉ? Nhanh nghĩ xem hắn có thể đi đâu?"
Tô Hiểu Hiểu lẩm bẩm nói: "Tám giờ bảy phút? ? Ta nghĩ xem... Tỉnh táo một chút! Ta phải hảo hảo suy nghĩ một chút..."
Chỉ thấy hai mắt của nàng không ngừng đảo qua đảo lại trên giường bệnh của Lưu Lạc.
Dường như muốn tìm thứ gì đó trên giường bệnh.
Sau đó, nàng lại lấy lá thư trong tay ra xem lại.
Đột nhiên, nàng ngẩng đầu lên: "Ta nghĩ ra rồi! Quê nhà! Có phải hay không là quê nhà? Ông bà của Lưu Lạc được chôn ở quê nhà của Lưu Lạc... Có phải là hắn đang nhớ ông bà rồi không?"
"Quê nhà? Ngươi nói là hắn muốn c·h·ế·t ở trước mộ của ông bà hắn?"
Tô Hiểu Hiểu gật đầu: "Đúng, có thể lắm! Hiện tại ta nhanh đến quê Lưu Lạc một chuyến! Hoặc là đến nhà ga thử vận may xem có thể tìm thấy Lưu Lạc đang chờ xe không."
Ngay khi Tô Hiểu Hiểu chuẩn bị một mình đến quê Lưu Lạc.
Trần Phương báo cảnh xong đi đến, hối thúc mọi người nói: "Mau đi đồn cảnh s·á·t đi, cảnh s·á·t nói nếu như đúng là có b·ệ·n·h trầm cảm hoặc người mắc b·ệ·n·h n·an y, thì chúng ta bây giờ phải lập tức đi đến đồn cảnh s·á·t xem trực tiếp đường đi ở g·i·á·m s·á·t."
Trần Phương nhắc nhở như vậy thì Trương Dịch cũng mới bừng tỉnh ngộ!
Đúng vậy, đi thẳng đến đồn cảnh s·á·t xem đường đi ở g·i·á·m s·á·t chẳng phải xong sao!
Vừa rồi hắn đúng là do quá nóng lòng mà quên mất.
Trông cậy vào Tô Hiểu Hiểu nhớ ra, không bằng trực tiếp nhìn g·i·á·m s·á·t.
Rất nhanh, Trương Dịch cùng Trần Phương và Tô Hiểu Hiểu là người nhà duy nhất của Lưu Lạc đã nhanh chóng chạy tới đồn c·ô·ng an gần nhất.
Đồng thời, Trương Dịch còn gửi tin nhắn về di ngôn của Lưu Lạc vào nhóm chat của bệnh viện.
Còn thông báo cho nhân viên bệnh viện nếu có p·h·át hiện người b·ệ·n·h khả nghi hoặc có khuynh hướng t·ự s·á·t thì hãy mau chóng ngăn cản lại.
Trong chốc lát, sự việc bệnh nhân làm m·ấ·t tíc·h tại bệnh viện, mà người bệnh này lại có khuynh hướng t·ự s·á·t, liền lan truyền ra ngoài.
Chưa đến mười phút, chuyện này đã truyền đến tai Tiền Chính Cương.
Bệnh nhân của bệnh viện bị lạc còn muốn t·ự s·á·t?
Đây chính là đại sự đấy!
Liên quan đến trách nhiệm và danh dự của bệnh viện.
Tiền Chính Cương vội vàng gọi điện thoại cho Trương Dịch.
Bảo Trương Dịch phải hết sức đưa người b·ệ·n·h về, hoặc là khuyên nhủ, cố gắng để người b·ệ·n·h không t·ự g·i·ết.
Trương Dịch bày tỏ mình nhất định sẽ cố gắng hết sức.
Trên đường đến đồn c·ô·ng an, hốc mắt của Tô Hiểu Hiểu một mực đỏ hoe.
Hoặc là nói, từ sáng đến giờ hốc mắt của nàng chưa từng ngừng đỏ.
Nhìn ra ngoài cửa sổ xe với cảnh vật đang lướt nhanh, Tô Hiểu Hiểu đột nhiên mở miệng nói: "Lưu Lạc cái tên khốn kiếp này, hắn cứ thế mà từ bỏ ta... Vì một người không muốn làm mẹ của hắn... Hắn không chỉ muốn từ bỏ sinh m·ệ·n·h của mình, mà còn muốn từ bỏ ta... Có đáng không? Hắn có đáng không? !"
Trương Dịch và Trần Phương nhìn nhau, đều có chút không biết phải an ủi nàng như thế nào.
Cuộc đối thoại tối qua ở hành lang, hẳn là Lưu Lạc đều đã nghe thấy cả rồi.
Mỗi một câu nói của mẹ Lưu Lạc đều như một con d·a·o đâm vào tim Lưu Lạc.
Khiến cho Lưu Lạc vốn đang mắc bệnh tiểu đường bị nhiễm trùng, càng thêm m·ấ·t đi hy vọng sống.
Tựa như là cọng rơm cuối cùng đè c·hết con lạc đà vậy.
Trương Dịch cảm thấy, không một đứa trẻ nào mà không khát vọng tình thương của cha và của mẹ cả.
Có lẽ trong lòng Lưu Lạc không phải là hận, mà là quá yêu quá khát vọng.
Khi nghe thấy người mẹ mình lại quyết tuyệt phủ định mình, vứt bỏ mình, thì hắn đã hoàn toàn thất vọng.
Thất vọng với cả thế giới này...
Thử nghĩ, một cậu bé 14 tuổi mất cha, người mẹ duy nhất có thể nương tựa cũng đột nhiên biến m·ấ·t, chẳng đoái hoài đến mình.
Hai năm sau, vẫn là nghe tin mẹ mình tái giá từ chính miệng người quen...
Sau đó, lại là nghe nói từ chính miệng người quen là mẹ mình sinh em trai...
Lại sau đó lại có thêm em gái...
Trương Dịch nghĩ, nếu đây là mình thì có lẽ mình cũng chưa chắc đã kiên cường như Lưu Lạc.
Haizzz... Nghĩ thôi Trương Dịch đã thấy quá đau lòng cho đứa trẻ này rồi.
Bỗng nhiên, xe dừng lại vững vàng.
Trần Phương nhìn đồn c·ô·ng an ở cách đó không xa nói: "Các ngươi nhanh đi đi, ta đỗ xe xong rồi qua ngay."
"Đi."
Trương Dịch và Tô Hiểu Hiểu nhanh chân bước vào đại sảnh làm việc của đồn c·ô·ng an.
Sau khi nói rõ nguyên nhân với cảnh s·á·t, bọn họ cũng không hề gây khó dễ, lập tức bắt đầu điều g·i·á·m s·á·t ở ngoài cửa sau của Bệnh viện Nhân Dân thành phố.
"Là tám giờ bảy phút ra cửa sau."
"Đúng đúng, chính là chỗ này."
"Này, chỗ này! Ta thấy Lưu Lạc ở góc phải phóng to!"
Tô Hiểu Hiểu k·í·c·h ·đ·ộ·n·g chỉ vào góc dưới bên phải trong hình, một người đàn ông mặc đồ trắng tay ngắn.
"Chính là hắn chính là hắn, bộ quần áo này ta nhận ra, là ta mua cho hắn!"
Mọi người không chớp mắt tìm k·i·ế·m hình ảnh của Lưu Lạc.
Chỉ thấy Lưu Lạc từ cửa sau đi bộ nhỏ đi qua đường Dư Xương, sau đó tại một ngã tư rẽ phải đi Đường Hoài Lâm.
"Lưu Lạc muốn đi đâu vậy? Nhìn xem... Cũng không giống là đi nhà ga về nhà nhỉ?" Tô Hiểu Hiểu nhỏ giọng nói.
Người cảnh s·á·t điều g·i·á·m s·á·t kia vừa điều g·i·á·m s·á·t vừa nói: "Xem lộ trình không giống như là đi nhà ga, phía trước đường Hoài Lâm không có khung cảnh phù hợp với việc t·ự s·á·t. Trừ phi hắn định băng qua dòng xe cộ, nhưng mà nếu như băng qua dòng xe cộ thì hắn nên làm ngay khi ra khỏi bệnh viện chứ không cần phải đi xa đến tận đường Hoài Lâm như vậy. Mà cũng không thể nhảy lầu được, nếu muốn nhảy lầu thì chắc chắn hắn sẽ nhảy luôn ở bệnh viện."
Hình ảnh liên tục lướt nhanh, hiện tại đã sắp một giờ kể từ lúc Lưu Lạc rời khỏi bệnh viện.
Trong một giờ, thật sự có thể phát sinh rất nhiều chuyện ngoài ý muốn!
Đột nhiên, một viên cảnh s·á·t bên cạnh thò đầu ra nói: "Đường Hoài Lâm? Đường Hoài Lâm đi về phía nam hay hướng bắc vậy? Nếu đi về phía nam thì có một khung cảnh phù hợp với việc t·ự s·á·t đấy."
"Cái gì?"
"Các anh tìm g·i·á·m s·á·t khu vực gần cầu lớn Du Lâm xem sao? Nhà tôi ở bên kia đường Hoài Lâm, là đường phải đi qua cầu lớn Du Lâm. Tôi nhớ trước đó còn có hai ba vụ, đều là nhảy sông c·hết ở cầu lớn Du Lâm đấy."
Câu nói này của viên cảnh s·á·t đã ngay lập tức khiến cho Tô Hiểu Hiểu nhớ ra điều gì đó!
Chỉ thấy nàng kinh hô: "Đúng đúng đúng! Cầu lớn Du Lâm, mau tìm g·i·á·m s·á·t khu vực gần cầu lớn Du Lâm! Tôi nhớ Lưu Lạc từng nói với tôi, cha của hắn chính là bị c·h·ế·t đuối trong khi bơi ở sông! Cho nên Lưu Lạc đặc biệt sợ nước, cũng hoàn toàn không biết bơi!"
Người cảnh s·á·t điều g·i·á·m s·á·t kia vừa lục tìm màn hình g·i·á·m s·á·t vừa chỉ huy cảnh sát phụ bên cạnh nói: "Anh ở lại tìm người trong g·i·á·m s·á·t, tôi với bọn họ sẽ đến khu vực gần cầu lớn Du Lâm trước xem sao. Nhớ đó, phải bám sát lộ trình của người này, báo cáo cho tôi bất cứ lúc nào qua điện thoại!"
"Rõ!"
Cách làm của cảnh s·á·t vô cùng tiết kiệm thời gian.
Để phòng Lưu Lạc thật sự nghĩ quẩn đi nhảy sông t·ự s·á·t, nên cảnh sát kia quyết định đi đến nơi có khả năng xảy ra việc nhất trước để cứu người.
Vừa đi vừa để đồng nghiệp theo dõi đường đi báo cáo bất cứ lúc nào.
Hai người vội vàng theo cảnh s·á·t ra khỏi đồn c·ô·ng an, Trần Phương cũng vừa lúc tới.
Ba người lên xe, trên xe, Trương Dịch quyết định gọi điện cho khoa c·ấ·p c·ứu.
Bảo họ tranh thủ thời gian phái xe đến khu vực gần cầu lớn Du Lâm sớm.
Nếu quả nhiên có thể tìm được Lưu Lạc đang tìm c·h·ế·t nhảy sông, thì nói không chừng còn có cơ hội để c·ấ·p c·ứu sớm hơn!
Bạn cần đăng nhập để bình luận