Làm Thầy Thuốc Có Mô Phỏng Phòng Giải Phẫu

Chương 269: Ta... Ta không lên thuốc tê! Ta không sợ đau

Chương 269: Ta... Ta không dùng thuốc tê! Ta không sợ đau
Hội nghị vừa kết thúc thì cũng đến giờ tan làm. Đám đông ở khoa khám bệnh khẩn cấp nhốn nháo giải tán. Do sự cố bổ sung kali ở khoa cấp cứu mà toàn bộ bệnh viện đều trở nên hết sức căng thẳng với bệnh nhân cần truyền kali. Mỗi phòng đều yêu cầu phải chăm sóc kỹ lưỡng người bệnh được bổ sung kali. Nhất định phải giải thích rõ cho người bệnh hiểu hậu quả của việc bổ sung kali quá nhanh là gì. Sau chuyện náo loạn này, nhân viên bệnh viện cũng cẩn trọng hơn.
Năm ngày sau, viện trưởng Tiền từ chỗ Vương Tổng mang về một lô thiết bị mới. Đồ đạc quý giá bệnh viện đương nhiên không có khả năng mua nổi, ví dụ như máy CT, máy chụp cộng hưởng từ,... Nhưng thiết bị tiện nghi thì lại nhập về không ít, như là mô hình luyện tập phục hồi tim phổi kiểu mới nhất, còn có các loại máy siêu âm cạnh giường có hình ảnh rõ ràng hơn. Tóm lại là thay một loạt thiết bị mới, như vậy thực tập sinh cũng có dụng cụ tân tiến để thực hành.
Sáng ngày hôm sau, Cao Hãn và Thẩm Linh Nguyệt ở khoa cấp cứu cũng vừa hay lại tiếp nhận một thực tập sinh. Người này cùng trường với Cao Hãn, đều là nghiên cứu sinh thạc sĩ. Không đợi Lữ Tĩnh mở miệng phân công giáo viên hướng dẫn, thực tập sinh kia đã trơ mắt nhìn Trương Dịch nói: "Chủ nhiệm Lữ! Ta... Ta có thể đi theo thầy Trương Dịch được không?" Thực tập sinh này cũng là một chàng trai trẻ, đã sớm nghe danh đại lão Trương Dịch! Bây giờ có thể được phân đến khoa cấp cứu, khẳng định ngay lập tức muốn tìm đại lão Trương Dịch làm thầy hướng dẫn!
Lữ Tĩnh nhìn vẻ mặt tích cực của thực tập sinh kia thì cũng gật đầu nói: "Được, nếu cậu chủ động như vậy thì cậu đi theo thầy Trương đi, nhưng nói trước, thầy Trương yêu cầu rất nghiêm khắc."
Thực tập sinh liên tục gật đầu: "Hiểu, hiểu ạ! Em sẽ cố gắng!"
Nói xong, thực tập sinh này mang theo ánh mắt sùng bái chạy đến bên cạnh Trương Dịch.
"Cậu tên..."
"Em tên Hàn Băng, thưa thầy Trương!"
Trương Dịch: ? ? ?
Trương Dịch nhìn lướt qua hắn từ trên xuống dưới rồi nói: "Tên ở nhà của cậu không phải là Ashe đấy chứ?"
Hàn Băng ngẩn người? ? Ngay lập tức bật cười: "Ha ha... Thầy Trương... Hóa ra thầy cũng chơi game Liên Minh Huyền Thoại à!"
"Thỉnh thoảng chơi thôi ~!"
"Ha ha, vậy chúng ta có thể cùng nhau chơi nhé!"
Hàn Băng cố gắng làm quen với Trương Dịch, nghĩ như vậy thì sau này Trương Dịch có thể dạy mình thêm chút bản lĩnh. Buổi sáng, Trương Dịch dẫn Hàn Băng làm quen với khoa cấp cứu một chút, sau đó thì đi vào phòng khám bệnh ngồi khám bệnh. Trương Dịch bây giờ có chứng chỉ rồi nên có thể một mình ngồi khám, chữ ký cũng tùy ý ký tên mình. A~ ! Có chứng chỉ thật tốt ~! Đôi khi Trương Dịch quen ký tên Trần Phương mà lúc ký tên mình thì suýt chút nữa ký thành tên Trần Phương.
Sau khi dọn dẹp xong phòng, Trương Dịch lại giới thiệu cho Hàn Băng một lượt vị trí các vật phẩm trong phòng rồi mới bắt đầu gọi tên. Người bệnh đầu tiên là một người nông dân. Lúc vào phòng đi lại khập khiễng. Trương Dịch nhìn xuống hai chân ông ta. Lúc này thì nhíu mày. Trời ơi, cái này đã sưng thành như vậy rồi mới đến bệnh viện à?
"Chú à, chân của chú bị sao vậy?"
Người nông dân khập khiễng bước tới, rồi ngồi xuống ghế đối diện bàn làm việc: "Bác sĩ à, chân tôi đau... Anh giúp tôi xem một chút đi."
"Tôi biết chân chú có vấn đề rồi, cho nên mới hỏi là bị làm sao?"
Sắc mặt người nông dân đen sạm, lông mày nhíu lại vẻ đau đớn, vừa xắn ống quần lên vừa nói: "Đầu tháng tôi làm việc ở công trường, không cẩn thận bị thương ở chân, lúc đó cũng không để ý. Thế là tôi dùng rượu xát vào cho nó đỡ độc. Không ngờ sau đó nó càng ngày càng đau, còn sưng lên. Đến hôm nay tôi đau quá không làm được nữa nên mới đến bệnh viện xem sao."
Ống quần vừa vén lên. Trước mắt chính là một bắp chân bên phải sưng to gấp đôi so với bắp chân trái bình thường. Da xung quanh vết thương trắng bệch, chính giữa có rất nhiều mủ trắng đục. Bên ngoài thì sưng đỏ rất rõ ràng. Hàn Băng thấy vết thương này thì không kìm được lùi về sau hai bước. Ôi mẹ ơi, cái này hơi buồn nôn nha! Trương Dịch quay đầu liếc hắn một cái, dùng ánh mắt cảnh cáo hắn: Như này mà đã không chịu được rồi sao?
Hàn Băng vội vàng nhún vai: "Không có, không có, em hiểu rồi, em hiểu rồi!"
"Đi lấy găng tay, cồn iod và tăm bông tới đây." Trương Dịch phân phó.
Vết thương trên chân đã bắt đầu có mủ trào ra, chứng tỏ bên trong khả năng còn nhiều hơn. Đây là điển hình của việc xử lý vết thương không tốt dẫn đến nhiễm trùng. Nhưng may mắn là còn chưa lây lan toàn thân, thật là may mắn! Rất nhanh Hàn Băng đã lấy đồ đến. Trương Dịch mang bao tay, một tay ấn vào xung quanh vết thương, một tay hỏi người nông dân: "Vết thương của chú bị cụ thể bao nhiêu ngày rồi? Là do cái gì gây ra?"
"Ừm... Khoảng hơn mười ngày rồi? Thời gian cụ thể thì tôi không nhớ rõ lắm. Nhưng tôi biết là lúc đó tôi đang đập mặt sàn xi măng, đập xong thì bột xi măng lại bắn tung tóe lên. Kết quả là nó bắn vào chân tôi, lúc đó tôi còn thấy nóng nên kéo ống quần lên."
Trương Dịch hơi yên tâm một chút, xem ra phần lớn không phải là bị nhiễm uốn ván. Nếu mà là uốn ván thật thì Trương Dịch cũng không chắc sẽ có cách giải quyết...
"Cụ thể thì đau từ khi nào? Bắt đầu sưng từ lúc nào?"
"Một tuần trước bắt đầu đau, rồi sau khi đau hai ngày tôi liền cảm thấy chân phải này so với chân trái có chút không... Ôi! Nhẹ một chút thôi bác sĩ!"
Người nông dân đột nhiên đau đến nhe răng trợn mắt. Đó là bởi vì Trương Dịch đang dùng tăm bông ấn xung quanh vết thương để lấy mủ trắng. Mặc dù người nông dân này rất đau, nhưng hiệu quả của tăm bông vẫn quá nhỏ, căn bản là không thể lấy ra được gì.
"Được rồi, mang vào phòng thủ thuật đi, cái này phải rạch ra để dẫn lưu mủ ra ngoài."
"Chú à, tôi nói với chú một chút nhé, cái này phải lấy mủ ra ngoài trước, phải rạch một chút cho vết thương lớn hơn thì mủ mới ra được, biết không? Với lại còn phải lấy máu để kiểm tra xem là vi khuẩn gì gây nhiễm trùng, sau đó còn phải truyền dịch nữa. Chú có thể phải nằm viện ở khoa cấp cứu quan sát hai ngày mới được xuất viện đấy."
"Hả? Còn phải nằm viện sao? Thế thì tốn bao nhiêu tiền?"
"Cái này... Rạch ra để dẫn lưu mủ, chú có muốn dùng thuốc tê không?"
Người nông dân cắn răng lắc đầu: "Không... Không dùng thuốc tê! Cứ vậy cho tôi nặn đi, tôi không sợ đau!"
Trương Dịch nhìn người nông dân một chút, đúng là một người gan dạ!
"Vậy được, thế thì cũng không sai biệt lắm là hơn một ngàn, nhiều nhất là hai ngàn đồng."
Người nông dân nghe xong thì miệng không ngừng lẩm bẩm: "Hai ngàn đồng sao... Đắt thế à..."
Trương Dịch giải thích: "Chú à, chân của chú bên trong toàn là mủ thôi, nhất định phải tranh thủ thời gian rạch ra để dẫn lưu mủ ra, nếu không nhiễm trùng toàn thân thì chắc chắn không chỉ có hai ngàn đồng đâu nhé."
Người nông dân cũng đành gật đầu. Sau đó thì người bệnh đi đóng tiền rồi vào phòng thủ thuật. Vì người này xót tiền không chịu gây tê nên khi Trương Dịch vừa rạch một đường nhỏ xuống thì trong phòng thủ thuật đã truyền ra một tiếng kêu thảm thiết!
"A! A!"
"Ráng nhịn một chút đi chú, chú nhìn chân chú đi, tôi vừa rạch ra là mủ ở bên trong nó trào ra rồi đấy."
Người nông dân cắn răng nhìn xuống chân mình, không chịu được mà quay mặt đi chỗ khác.
"Hàn Băng, cầm băng gạc đến lau mủ!"
Hàn Băng với vẻ mặt đau khổ chạy đến cầm băng gạc. Vừa nghĩ thầm: Trời ạ, chẳng lẽ ở khoa cấp cứu ngày nào cũng tiếp những người bệnh này sao? ! Chẳng lẽ không có ca bệnh khó nào đến để mình nghiên cứu một chút sao?!
PS: Hôm nay sinh nhật, ra ngoài ăn cơm, nên về trễ một chút, còn một chương nữa sẽ nhanh chóng bù lại, xin lỗi mọi người, cảm ơn mọi người~!
Bạn cần đăng nhập để bình luận