Làm Thầy Thuốc Có Mô Phỏng Phòng Giải Phẫu

Chương 884: ngươi cả một đời đều học không được kỹ năng!

Trên bàn mổ, Trương Dịch không rảnh để tâm Hanh Lợi giờ phút này đang suy nghĩ cái gì trong đầu. Sau khi tuần hoàn máu chảy bình thường, Trương Dịch lúc này mới bắt đầu ca phẫu thuật chính, chuẩn bị khâu lại đoạn mạch máu nhân tạo. Hắn kiểm tra lại miếng che màng giá đỡ mà Hanh Lợi đã đặt vào. Một bên, Hanh Lợi nhìn thấy cảnh này thì lại vô hình khẩn trương lên. Trương Dịch đây là đang kiểm tra giá đỡ mà hắn vừa làm sao? Tê… Không ổn rồi… Sao hắn lại có cảm giác như bị lão sư đang kiểm tra bài vậy? Hanh Lợi lặng lẽ nuốt nước bọt, nhìn chằm chằm vào từng cử động của Trương Dịch. Hắn sợ Trương Dịch sẽ tìm ra lỗi sai của mình, vậy thì mặt mũi của đại đệ tử thủ tịch của A Đức Gia Thác Bỉ như hắn để đâu cho hết? Về phần Trương Dịch bên này. Hắn thực sự đang tỉ mỉ kiểm tra miếng che màng giá đỡ. Cái giá đỡ màng bụng này được đặt vào trong động mạch chủ, tác dụng tương tự như một lớp băng gạc cách ly vách mạch máu bên trong. Để huyết dịch không còn chảy vào khe hở vách mạch máu, làm giảm hiện tượng phình mạch máu. Nhưng mà giá đỡ màng bụng nếu như thao tác không đúng cách cũng sẽ để lại di chứng. Ví dụ như giá đỡ bị lệch vị trí về sau, hoặc đau đớn, chảy máu, tắc động mạch... đều sẽ mang đến vô vàn phiền phức cho người bệnh. Nhưng mà... tay nghề luồn ống thông của Hanh Lợi người này đúng là tệ thật, nhưng kỹ năng đặt giá đỡ thì lại khá ổn. Sau một lúc, chỉ thấy Trương Dịch gần như không thể nghe thấy được tiếng gật đầu nhẹ, sau đó liền bắt đầu tu bổ mạch máu nhân tạo. Các bác sĩ khác lúc này mới lặng lẽ ngẩng đầu nhìn nhau. Mọi người đều nhận thấy vừa rồi Trương Dịch đang kiểm tra giá đỡ màng của Hanh Lợi. Từ góc độ của bọn họ mà xét, giá đỡ mà Hanh Lợi đặt vào tuy kém xa Trương Dịch cả vạn dặm, nhưng so với các bác sĩ thông thường thì đã làm rất tốt rồi. Bất quá bọn họ sao có thể so sánh với Trương Dịch chứ. Nhãn quan của bọn họ khác hoàn toàn so với Trương Dịch. Điều khiến mọi người bất ngờ là Trương Dịch lại công nhận giá đỡ của Hanh Lợi? Vậy có nghĩa là thao tác của Hanh Lợi ở phương diện này vẫn không tệ. Cả phòng phẫu thuật đều im phăng phắc. Không một ai nói chuyện. Nhưng tất cả những suy nghĩ trong lòng đều hiện rõ trên ánh mắt của từng người. Ca phẫu thuật tiếp theo, mọi người cứ như vậy yên lặng quan sát. Chỉ thỉnh thoảng mới có người khẽ thở dài. Còn lại các thao tác gần như đều do một tay Trương Dịch thực hiện. Tự mình tu bổ chiều dài mạch máu, tự mình khâu lại, tự mình mở rộng chỗ cần. Ngay cả Trần Phương đôi khi cũng nghĩ, rõ ràng Trương Dịch là do chính mắt hắn chứng kiến trưởng thành, nhưng sao trong bất tri bất giác lại trở nên lợi hại như vậy? Luôn có cảm giác nếu như trong phòng phẫu thuật không có trợ thủ, một mình Trương Dịch cũng có thể hoàn thành? Quá đỉnh rồi? Trên bàn mổ, Trương Dịch sau khi tu bổ xong thì bắt đầu khâu lại. Hanh Lợi nãy giờ vẫn luôn lặng lẽ quan sát, lúc này lại nhíu mày. Hắn có một thắc mắc! Tại sao Trương Dịch ngay cả kích thước ống nối cũng không đo vậy? Không đo mà đã trực tiếp khâu lại? Lỡ kích thước không khớp thì sao? Thấy Hanh Lợi và hai người trợ thủ của hắn có vẻ ngạc nhiên chưa từng thấy sự đời, các bác sĩ Hoa Quốc khác đều nhịn cười. Đúng là chưa thấy bao giờ! Con mắt của Trương Dịch bọn ta chính là thước đo đấy! Không cần dùng thước đo cũng có thể cho ra số đo chính xác nhất! Trần Phương tiến đến bên tai Hanh Lợi, vừa trào phúng vừa giải thích một câu: "Ngươi không biết à? Trương Dịch còn có một kỹ năng mà cả đời này ngươi cũng không học được, đó là trong ca phẫu thuật tim mạch, anh ta chỉ cần dùng mắt là có thể phân biệt được đường kính của mạch máu!" Vừa dứt lời, con mắt của Hanh Lợi lập tức trừng lớn. Như thể nghe được một chuyện lạ có từ ngàn xưa! Tròng mắt muốn rớt cả ra ngoài! Hắn nhìn về phía Trần Phương, lắp bắp hỏi: “Cái gì?! Ngươi nói… Ngươi nói Trương Dịch có thể dùng mắt đo được đường kính mạch máu?? Không cần dùng thước đo?” Trần Phương đắc ý cười: "Đúng vậy, nào là thước đo này nọ? Không cần thiết ~" Tê~! Ba người nước ngoài đồng loạt hít sâu một hơi. Dù Hanh Lợi cố gắng kìm nén cảm giác khiếp sợ trong lòng. Nhưng trước sự tình kỳ dị vượt quá lẽ thường thế này, hắn làm sao mà nhịn được chứ? Lạy chúa! Tay nghề luồn ống thông đã đạt đến mức xuất thần nhập hóa rồi không tính, sao còn có cả kỹ năng hiếm thấy này nữa chứ? Anh ta là người sao? Mọi người nhìn thấy vẻ mặt ngây dại vì kinh ngạc của bọn người nước ngoài thì suýt bật cười. Ca phẫu thuật tiếp tục. Trên bàn mổ, Trương Dịch đã bắt đầu khâu lại. Đầu tiên là dùng chỉ van 2-0 khâu xuyên qua vành ống nối mạch máu nhân tạo. Thông thường sau khi thao tác này thì phải khâu mạch máu vào đầu gần động mạch chủ. Kiểu khâu cũng là kiểu khâu liên tục xuyên qua phổ biến nhất trong khâu mạch máu. Hoặc là kiểu khâu gián đoạn có đệm tấm khó hơn một chút. Vấn đề là... tại sao lại khâu như vậy... đây đâu phải là cách khâu mà Trương Dịch đang làm nhỉ? Thao tác của Trương Dịch khiến người ta thấy như đang rơi vào sương mù. Đối mặt với kỹ thuật khâu mới lạ thế này, bọn họ muốn hỏi mà lại không dám. Trước sự quan sát chăm chú của mọi người, Trương Dịch lại lần nữa thể hiện kỹ thuật khâu lành nghề và điêu luyện của mình. Chỉ trong vài nhịp thở, đường khâu đã hợp thành một hình tròn kỳ lạ? Đồng thời mạch máu nhân tạo và đầu gần động mạch chủ cũng dính chặt vào nhau, không thể tách rời. Mọi người trợn tròn mắt! Ơ hay! Lẽ nào đây lại là phương pháp mới mà Trương Dịch nghiên cứu? Nhanh coi hết đi! Thậm chí lại còn hiệu quả vậy sao? Trông đỉnh thật đấy! So với cách khâu thông thường khác quá xa! Đương nhiên, độ khó của thao tác này cũng cao hơn! Chỉ có Trương Dịch mới có thể thao tác trơn tru như vậy, đổi thành người khác làm thì chắc chắn chỗ khâu thành một đống bừa bộn. Ngay khi tất cả mọi người đang tò mò muốn mở miệng thỉnh giáo thì Trương Dịch chủ động dạy học: “Phương pháp này gọi là ‘khâu kiểu tạp dề’, có thể giảm tối đa khoảng hở giữa mạch máu nhân tạo và thành động mạch, đồng thời giảm lực căng của chỗ miệng nối, từ đó tránh các biến chứng sau phẫu thuật.” “A, ra là thế!” “Oa, lợi hại vậy! Đã học được!” “Một bác sĩ phẫu thuật giỏi có thể giúp bệnh nhân tránh được rất nhiều biến chứng sau phẫu thuật.” Mọi người tỏ vẻ đã tiếp thu được kiến thức. Còn Hanh Lợi bọn họ nghe mà không hiểu gì, sau khi nhìn thấy thao tác loè loẹt mà ngoài sức tưởng tượng thực dụng của Trương Dịch, hắn chỉ có thể gắng gượng đi hỏi các bác sĩ Hoa Quốc đã làm phụ tá nãy giờ. Mấy bác sĩ Hoa Quốc kia nghe xong, nhao nhao bĩu môi ngước cằm lên cao, lười biếng nhìn Hanh Lợi này. Hừ! Chỉ có ngươi muốn học kỹ thuật mới của Trương Dịch thôi sao? Nằm mơ đi! Bọn ta sẽ không nói cho ngươi đâu! “Ha ha, ngươi muốn biết hả? Muốn biết thì tự đi học tiếng Hoa đi, chừng nào ngươi học được tiếng Hoa thì sẽ biết thao tác này của Trương Dịch gọi là gì ~” “Ngươi...!” Hanh Lợi giận tím mặt. Hứ! Không nói thì thôi! Học tiếng Hoa thì học tiếng Hoa! Không phải chỉ là một ngôn ngữ thôi sao, ta còn có thể không học được chắc? Hanh Lợi vừa quan sát ca phẫu thuật, vừa âm thầm thề trong lòng. Tất nhiên, ngắm nhìn thao tác như mây bay nước chảy, đẹp như tranh vẽ như một tác phẩm nghệ thuật của Trương Dịch, tâm trạng của Hanh Lợi cuối cùng cũng khá hơn. Nếu như thao tác mạch máu rời rạc của Hanh Lợi trước đó được coi là tiêu chuẩn thì giờ đây thao tác của Trương Dịch có thể coi là cấp thần thánh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận