Làm Thầy Thuốc Có Mô Phỏng Phòng Giải Phẫu

Chương 799: Buổi sáng tốt lành a, Trương viện trưởng ~

"Chào buổi sáng tốt lành nha, Trương viện trưởng ~"
"Chúc mừng chúc mừng ~ Trương viện trưởng ~ "
"Thật sự không ngờ nha, chúng ta vừa mới đến khoa cấp cứu không được mấy ngày mà thầy Trương đã lên chức viện trưởng rồi? Chúc mừng chúc mừng nha ~!"
Trương Dịch bất đắc dĩ bật cười, ngẩng đầu nhìn bọn họ một lượt, lộ vẻ ghét bỏ mà nói: "Thôi thôi thôi được rồi, sao các ngươi cũng bắt chước theo cái kiểu này vậy, nói năng trơn tru, có phải học theo Mao Tiểu Viên không? Nhớ đó, sau này không được học theo hắn, với lại đừng gọi ta là viện trưởng, ta còn chưa quen hai chữ này đâu."
Kết quả, Trương Dịch vừa mới dứt lời, Mao Tiểu Viên không biết từ đâu đã đi vào.
Vừa thấy Trương Dịch đã đến vị trí làm việc, lập tức hai mắt tỏa sáng chào hỏi:
"Nha ~! Đây không phải là trợ lý viện trưởng khoa cấp cứu bệnh viện Hiệp Hòa Trương Dịch của chúng ta sao? ? Ai nha nha, Trương viện trưởng, ngài đến sớm vậy nha ~ Trương viện trưởng ngài ăn điểm tâm chưa? Tôi còn bánh bao với táo đây nè, Trương viện trưởng ngài có ăn chút gì không? ?"
Thật đúng là nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đến liền.
Trương Dịch quay đầu không vui liếc hắn một cái!
Mao Tiểu Viên vốn dĩ đã nói chuyện oang oang, giọng lại càng lớn.
Hắn vừa hô một tiếng như vậy, ngược lại làm mấy bác sĩ đang còn buồn ngủ vì dậy quá sớm lập tức tỉnh táo hơn không ít.
Chậc chậc, nhìn hắn cái dáng vẻ muốn ăn đòn kia kìa, đáng đời các nữ bác sĩ ghét hắn ~!
"Thôi ngay! Ngươi đừng có giở cái giọng đó ra, ta bây giờ là trợ lý viện trưởng chứ có phải là viện trưởng đâu, đừng có gọi bừa bãi. Không là để mấy người nghe được lại tưởng ta đang cùng viện trưởng Kim ép thoái vị đấy." Trương Dịch vừa nói vừa trợn mắt nhìn Mao Tiểu Viên.
Mao Tiểu Viên nhún vai nói: "Nhưng mà đâu phải là tôi muốn không gọi thì sẽ không gọi đâu, anh không tin thì cứ chờ xem lát nữa mỗi người vào văn phòng này thì anh đều sẽ nhận được một tiếng 'Trương viện trưởng' cho coi ~ "
"Hả? ?" Trương Dịch nhíu mày: "Vì sao? !"
Mao Tiểu Viên cười hắc hắc: "Không chỉ khoa cấp cứu bọn tôi đâu, mà tất cả người trong bệnh viện đều sẽ gọi anh như thế. Đương nhiên, trừ một số ít không ủng hộ anh ra."
"Các ngươi... Ai! Thôi được rồi, tùy các ngươi muốn gọi thế nào thì gọi đi, dù sao cũng chỉ là cái xưng hô thôi."
Trương Dịch khoát tay, cũng lười so đo mấy thứ ngoài thân, vẫn là làm việc trước đi.
Giao mấy phần bệnh án cho đồ đệ xử lý, lát nữa bọn họ còn phải phụ trách phòng khám bệnh hôm nay.
Thời gian khám bệnh đều đã được sắp xếp trước cả rồi.
Trương Dịch thấy hôm nay phòng khám bệnh chắc sẽ bận tối mặt mày, cho nên muốn giải quyết trước những bệnh nhân đang nằm viện.
Để tránh lúc bận bịu thì nhân thủ lại không đủ để sắp xếp.
Kết quả vừa dặn dò đồ đệ chưa được hai câu.
Quả nhiên y như lời Mao Tiểu Viên nói!
Từng tiếng "Trương viện trưởng" liên tiếp vang lên bên tai Trương Dịch!
"Ôi ~ Trương viện trưởng đến sớm vậy a ~!"
"Trương Dịch... À không không không, bây giờ tôi không thể gọi thẳng tên anh được nữa, phải gọi là Trương viện trưởng ~ "
"Trương... Khụ khụ, Trương viện trưởng hôm nay sao lại đến sớm như vậy? ?"
"Trương viện trưởng khỏe, mười một giờ không gặp, thế nào? Có nhớ tôi không?"
Trương Dịch: ...Ta xin đấy? ?
Trương Dịch thầm kêu khổ a!
Rõ ràng là 'Trợ lý viện trưởng' có được không?
Sao ai nấy đều chỉ chú trọng hai chữ đằng trước mà lại xem nhẹ hai chữ phía sau thế này? ?
Đúng lúc Trương Dịch chuẩn bị trịnh trọng nói một chút về cái cách xưng hô này thì.
Liền gặp Khang Ngạn Minh vẻ mặt thần thái sảng khoái đi tới.
Vừa mới đến liền cười lớn nói: "Ai nha nha, Trương... Trương viện trưởng mới nhậm chức của chúng ta đâu rồi? Đến từ khi nào thế?"
Lần này khiến Trương Dịch vừa tức vừa buồn cười.
"Khang chủ nhiệm, sao ngay cả anh cũng như vậy a!"
Trương Dịch vừa than thở vừa bất đắc dĩ lắc đầu.
Thôi xong.
Đến cả Khang chủ nhiệm cũng dẫn đầu gọi như thế, chắc dù có nói gì thì mọi người cũng sẽ không nghe đâu.
Được thôi, cứ thế đi vậy.
Khang Ngạn Minh cười ha hả hỏi: "Sao hả? Tôi làm sao? Có phải là sau khi anh được thăng chức thì cảm thấy khí chất của mình thay đổi không? ? Ha ha, không cần phải căng thẳng~ chỉ là thăng chức thôi mà, anh từ từ làm quen với cảm giác này~ biết đâu chẳng bao lâu nữa anh sẽ lên cao nữa đó."
"Ôi thôi đi, thôi đi, Khang chủ nhiệm ơi, em vẫn là cứ khiêm tốn một chút thôi, em đây vẫn chỉ là trợ lý viện trưởng thôi mà, các anh đã bắt đầu gọi em là viện trưởng rồi, em đảm đương không nổi đâu."
Khang Ngạn Minh không chấp nhận: "Không cần lo lắng, ai mà không biết trợ lý viện trưởng chính là viện trưởng tương lai? Mục đích cất nhắc anh lên là muốn bồi dưỡng anh hướng đến vị trí viện trưởng đấy. Bây giờ không gọi thì sau này cũng sẽ gọi thôi, coi như giúp anh sớm thích ứng đi."
Nói xong, Khang Ngạn Minh lại ghé người tới bên tai Trương Dịch nói nhỏ thêm một câu: "Có phải anh cho rằng tại sao hôm qua trong hội nghị mà tên Phan Hồng Thịnh lại dẫn đầu đứng ra phản đối anh kịch liệt như vậy không? Chẳng phải là vì muốn cướp vị trí viện trưởng này đó sao. Trong toàn bệnh viện từ trên xuống dưới có vô số người thích hợp với vị trí này, chủ nhiệm với phó chủ nhiệm thì không nói cũng phải hơn chục, ít nhất cũng phải có năm người trở lên. Anh cứ suy nghĩ xem, những người phản đối anh hôm qua đều cơ bản ở trong số đó. Bất quá anh cứ yên tâm đi, chỉ cần anh làm tốt công việc, không gây ra vấn đề lớn gì thì ba tháng thử việc cũng chỉ là hình thức thôi. Bí thư Tôn không gật đầu thì ai cũng không thể kéo anh xuống được đâu."
Mặc dù Trương Dịch đối với chức vị cũng không quá coi trọng.
Nhưng thấy Khang Ngạn Minh bảo vệ mình như vậy, trong lòng Trương Dịch vẫn rất cảm động.
"Dạ, cám ơn Khang chủ nhiệm nhắc nhở, bất quá em có thể có vấn đề gì lớn chứ, yên tâm đi, em nhất định sẽ làm việc thật tốt ~!"
"Ha ha, tốt tốt tốt, tôi tin tưởng anh!"
Sau khi nói chuyện đôi ba câu, ca trực khoa cấp cứu bắt đầu giao ca.
Hôm nay Trương Dịch phải ngồi khám bệnh, cho nên sau khi giao ban xong liền dẫn theo ba người tùy tùng vào phòng.
Phòng của Trương Dịch là phòng riêng độc lập.
Do chính Khang Ngạn Minh yêu cầu, bên trong tương đối rộng rãi, ba người tùy tùng ngồi ở phía sau cũng không chen chúc.
Bắt đầu gọi tên.
Người bệnh đầu tiên đi vào là một nữ sinh.
Trông có vẻ chừng hai mươi tuổi, dáng vẻ xem ra khá văn tĩnh thanh tú.
Bất quá kỳ lạ là vừa vào nhìn thấy Trương Dịch liền đỏ cả mặt.
"Mời ngồi, chỗ nào không thoải mái?"
Trương Dịch lại không để ý mặt nàng có đỏ hay không, chỉ là nhìn một lượt, cũng không phát hiện trên người cô gái này có vấn đề lớn gì.
Chỉ thấy nữ sinh kia sau khi ngồi xuống thì mặt mũi tràn đầy vẻ xấu hổ, đầu tiên là liếc nhìn Trương Dịch, sau đó lại liếc nhìn ba đồ đệ ở phía sau hắn.
Giống như là bệnh tình của mình có chút khó mà mở miệng vậy.
Thực ra Trương Dịch cũng gặp nhiều người bệnh kiểu này rồi.
Dù sao cũng là cô gái trẻ, mà mình lại là bác sĩ nam, các nàng không được tự nhiên cũng có thể hiểu được.
Trương Dịch an ủi cô nói: "Có gì khó nói sao? Không sao đâu, tôi là bác sĩ, là chữa bệnh cứu người, cô không cần nghĩ nhiều, có vấn đề gì cứ nói thẳng ra đừng làm chậm trễ bệnh tình."
"Tôi... Vâng ạ, hôm nay tôi đến là muốn đến xem thôi, tôi có một vấn đề đặc biệt kỳ lạ... Đó là..."
Trương Dịch cùng mấy đồ đệ ở phía sau đều lắng nghe rất chăm chú.
Nghiêng tai chờ đợi nữ sinh nói tiếp.
Nữ sinh cúi thấp đầu, vì quá xấu hổ mà giọng nói cũng càng ngày càng nhỏ: "Tôi... Đó là mỗi lần... Sau khi quan hệ với bạn trai xong... Tôi liền sẽ phát sốt..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận