Làm Thầy Thuốc Có Mô Phỏng Phòng Giải Phẫu

Chương 418: Cùng năm năm trước triệu chứng giống nhau người bệnh lại xuất hiện

Chương 418: Cùng năm năm trước, người bệnh có triệu chứng giống nhau lại xuất hiện. Đã đều đến khám gấp, còn không đứng xếp hàng, vậy thì nên một tổ một ngày mới công bằng nha. Trương Dịch gật đầu đồng ý. Về sau, một ba năm tổ trực ban vào mùng một tháng, hai bốn sáu tổ trực ban. Còn lại chủ nhật thì hắn nghỉ ngơi. Chờ Trương Dịch quay người về tổ một, đã thấy Trần Phương cùng Tiêu Long lặng lẽ đi tới. "Trương Dịch, cái tên Thái Nguyên Bồi lại đi tìm Khang chủ nhiệm rồi." "Ừm?" Trương Dịch hơi nhíu mày. "Đúng vậy, mà tôi thấy mặt hắn có vẻ rất quyết tâm, tôi đoán chắc là vì chuyện sáng nay, trong lòng hắn không vui nên lại đi tìm Khang chủ nhiệm nói." Hai người báo cáo tình hình trong phòng cho Trương Dịch. Trương Dịch nhìn về phía cánh cửa phòng làm việc đang đóng chặt, cũng không có phản ứng gì lớn: "Nói cứ nói đi, dù sao cuối cùng vị trí trợ lý chủ nhiệm cũng sẽ không thay đổi." Tiêu Long nghe xong, hơi mở miệng cười, trong lòng lại kinh ngạc không thôi. Trương Dịch tự tin như vậy sao? ! Người nhắm vào vị trí trợ lý chủ nhiệm trong phòng này đâu phải ít. Không có Thái Nguyên Bồi, còn có Hà Hiểu và Lý Quang Minh nữa. Dù sao cũng là thăng chức tăng lương, ai mà không muốn chứ? Nhưng thái độ của Trương Dịch, cứ như thể khẳng định mình sẽ không bị đá xuống vậy. Chậc chậc, đúng là tự tin, nể phục thật, thích quá đi ~ Hi vọng hắn, Tiêu Long, đã đặt cược đúng! Trương Dịch ~ đừng làm ta thất vọng nha ~! ... Trong văn phòng. Thái Nguyên Bồi vẫn là cố hết dũng khí để nói chuyện này, đồng thời cũng vì mình cố gắng tranh thủ thêm một chút vị trí trợ lý chủ nhiệm. Không thể không nói, gã này thật sự rất ma lanh. Hắn đầu tiên là ra vẻ đáng thương trước mặt Khang Ngạn Minh, nói mình làm việc ở phòng khám gấp bao nhiêu năm, đã cống hiến bao nhiêu cho phòng khám gấp. Khiến trong lòng Khang Ngạn Minh nảy sinh một chút ý áy náy. Sau đó, hắn lại bóng gió ám chỉ nếu cứ khăng khăng để Trương Dịch làm trợ lý chủ nhiệm, hắn có thể sẽ từ chức. Nghe vậy, Khang Ngạn Minh hơi nheo mắt. Tiểu tử nhà ngươi được đấy, học được trò hay rồi à? Lấy chuyện từ chức ra để nói chuyện? Hắn nhìn chằm chằm Thái Nguyên Bồi một lát rồi mới chậm rãi nói một câu: "Thái Nguyên Bồi, ngươi sẽ không phải là đang lấy chuyện từ chức để uy hiếp ta đấy chứ?" Thái Nguyên Bồi hoảng hốt vội lắc đầu: "Không có, Khang chủ nhiệm! Ta chỉ là rất không hiểu tại sao lại để Trương Dịch làm lãnh đạo. Hắn còn quá trẻ, mới 26 tuổi, vừa tốt nghiệp chưa đầy một năm. Sao có thể quản lý tốt một khoa được? Nếu như là mời hắn đi mổ chính, tôi đều không có ý kiến gì. Nhưng quản lý phòng khám gấp thì tôi thật sự có nhiều kinh nghiệm hơn hắn, cho nên tôi mới phản đối như vậy." Khang Ngạn Minh sờ sờ chiếc bút máy trong tay, đảo mắt một vòng rồi nói: "Được rồi, ta biết rồi, chuyện này ta sẽ suy nghĩ kỹ. Còn về chuyện từ chức, ta không đồng ý đâu, ngươi đi làm việc đi." Thái Nguyên Bồi thấy có chút hy vọng, cả người như trút được gánh nặng. Hắn nở một nụ cười tươi rói, hơi khom người với Khang Ngạn Minh rồi nói: "Dạ vâng, cảm ơn Khang chủ nhiệm!" Sau khi Thái Nguyên Bồi ra khỏi văn phòng, Khang Ngạn Minh vẫn ngồi trầm tư trên ghế. Ông cầm bút máy gõ lên bàn từng chút một. Ý của Thái Nguyên Bồi, ông rất rõ ràng, bất quá, ông cũng không dễ bị thuyết phục như vậy. Ông chỉ đang nghĩ, phải làm thế nào để khiến lão công thần này tâm phục khẩu phục thừa nhận Trương Dịch? Ai! Đúng là có chút phiền phức mà! Đúng lúc Khang Ngạn Minh định gọi Trương Dịch vào để nói chuyện thì điện thoại văn phòng vang lên. "Khám gấp Khang Ngạn Minh nghe." "Hội chẩn?" "Được rồi, tôi đến ngay." Khang Ngạn Minh nhận điện thoại, là khoa hô hấp nội mời hội chẩn. Rất nhanh, Khang Ngạn Minh liền đi tới khoa hô hấp nội. Vừa bước vào, ông đã thấy trong phòng họp đã có không ít bác sĩ. Ngoài khoa hô hấp nội ra, còn có khoa bệnh lý, khoa truyền nhiễm, khoa ngoại ngực, khoa xét nghiệm, khoa nội tổng quát, khoa phóng xạ, khoa miễn dịch,... Có thể nói là một cuộc hội chẩn bệnh toàn viện. Tình huống này khiến Khang Ngạn Minh nheo mắt. Để cả bệnh viện Hiệp Hòa phải tổ chức hội chẩn bệnh thì người bệnh này chắc chắn là rất khó giải quyết! Lúc này, Khang Ngạn Minh cũng nghiêm túc. Ông đi đến cạnh Hoàng Kỳ, chủ nhiệm khoa hô hấp nội, hỏi: "Hoàng chủ nhiệm, là khoa của anh mời hội chẩn sao? Tình huống thế nào?" Hoàng Kỳ quay người lại, vô cùng cung kính trả lời: "Khang viện trưởng, đúng là có một ca bệnh rất khó giải quyết." Hoàng Kỳ ngập ngừng, nhìn vẻ mặt của Khang Ngạn Minh rồi mới nói tiếp: "Ca bệnh này có triệu chứng giống hệt ca Trần Điềm năm năm trước!" Trần Điềm! Cái tên này thật sự như một tiếng chuông cảnh tỉnh giáng xuống trong lòng Khang Ngạn Minh. Mặt của Khang Ngạn Minh xầm lại trông thấy rõ. "Thật sao? Cũng là toàn thân xuất hiện tình trạng ăn mòn không rõ nguyên nhân?" Hoàng Kỳ vẻ mặt ngưng trọng gật đầu: "Không sai, trước mắt ngoài da bị ăn mòn, đường hô hấp cũng có hiện tượng ăn mòn. Mà điều kỳ lạ là, lần này trên người bệnh nhân còn mọc lông? Lông tóc toàn thân mọc nhanh hơn bình thường, nhưng màu sắc lại không phải màu đen mà là hơi vàng nhạt." Khang Ngạn Minh nhíu mày càng sâu. Cái gì? Lần này lại còn nghiêm trọng hơn Trần Điềm năm năm trước? ! Vừa nghĩ đến người bệnh kia cùng gia đình của nàng... Cô bé ấy mới mười bảy tuổi, một cô bé hoạt bát tươi sáng, vậy mà chỉ ở bệnh viện một tuần đã qua đời. Trước khi chết, cô ấy đã bất cam tâm đến như vậy... Hồi ức ùa về, trong lòng Khang Ngạn Minh chợt như bị cái gì đó nghẹn lại. Buồn bực. Khó chịu. Chuyện cũ không muốn nhắc lại, Khang Ngạn Minh cố gắng bình ổn tâm tình, ngồi vào phòng hội chẩn. Rất nhanh, toàn bộ bác sĩ được thông báo trong phòng hội chẩn đã đến đông đủ. Bên cạnh còn có người nhà của bệnh nhân lần này. Ở chính giữa, bác sĩ khoa hô hấp nội đang điều chỉnh máy chiếu, bắt đầu chiếu tài liệu và bệnh sử của bệnh nhân. "Tôi sẽ không nói dài dòng, hôm nay mời đến đây tất cả các bác sĩ hội chẩn đều là những người từng tham gia điều trị cho bệnh nhân Trần Điềm năm năm trước." "Trần Điềm?!" "À! Tôi nhớ rồi! Chính là người mà toàn thân bị một loại vi khuẩn gây bệnh không rõ ăn mòn, thậm chí đến khi phẫu thuật còn phát hiện nấm mốc trong não!" "À! Tôi cũng nhớ, là cô ấy! Mới mười mấy tuổi, một cô bé nhỏ, bệnh tình chuyển biến xấu quá nhanh, nhập viện chưa đầy một tuần đã mất. Mà lại chết quá ly kỳ! Lúc đó, toàn bộ bệnh viện từ trên xuống dưới đều không tìm được loại vi khuẩn gây bệnh cũng như thuốc kháng sinh ức chế vi khuẩn đó!" Thấy mọi người đã nhớ ra người này, Hoàng Kỳ nói tiếp: "Tôi xin giới thiệu sơ lược về bệnh nhân lần này, triệu chứng tương tự Trần Điềm năm năm trước. Giới tính nam, 29 tuổi, sốt liên tục ba tháng, tháng trước chữa trị tại bệnh viện ở quê nhưng không hiệu quả nên chuyển đến bệnh viện truyền nhiễm ở Đế Đô. Ở bệnh viện truyền nhiễm chữa trị nửa tháng, bệnh tình không những không giảm mà còn trở nặng hơn. Cho nên đêm qua đã vội vàng chuyển đến Hiệp Hòa của chúng ta, đây là kết quả CT phổi của bệnh nhân tại bệnh viện truyền nhiễm, mọi người xem." Nói xong, Hoàng Kỳ điều khiển nút khóa trên tay.
Bạn cần đăng nhập để bình luận