Làm Thầy Thuốc Có Mô Phỏng Phòng Giải Phẫu

Chương 379: Xuất phát, cầm tâm nguyên

Chương 379: Xuất phát, cầm tâm nguyên
"Được rồi, không có vấn đề." Trương Dịch đáp ứng.
Đế Đô cách Lệ Thủy hơn năm trăm cây số. Nếu như lái xe thì mất năm, sáu tiếng, cho nên vẫn là đi tàu cao tốc cho nhanh, đi tàu cao tốc thì nửa tiếng là đến.
"Được, trên đường các ngươi chú ý an toàn, nếu đối phương đồng ý hiến tạng, các ngươi phải đảm bảo tâm nguyên còn nguyên vẹn."
Trương Dịch gật đầu: "Tốt, ta biết rồi."
Nói chuyện xong, Kim Chính Luân liền dẫn Trương Dịch đến phòng bệnh VIP kia. Bên trên tòa 'Cao ốc dưỡng thương' phòng bệnh VIP treo mấy tấm biển đèn lớn. Kim Chính Luân đưa Trương Dịch đến lầu ba, vừa mới bước vào bên trong, các bác sĩ y tá đã lập tức chào hỏi Kim Chính Luân. Kim Chính Luân giơ tay ra hiệu bọn họ tiếp tục công việc.
"Viện trưởng Kim, bọn họ là của phòng bác sĩ y tá nào vậy?"
"Bọn họ luân phiên trực, cơ bản mỗi phòng đều có bác sĩ y tá trực, với lại lúc bệnh viện tuyển người cũng sẽ chiêu mộ thêm nhân viên y tế có điều kiện tốt chuyên tới đây."
Thì ra là vậy, không phải phòng riêng mà là phòng nào có bệnh nhân thì sẽ có bác sĩ tới trực. Chậc chậc. Quả không hổ là phòng bệnh VIP. Chuyên xây một tòa nhà lầu thì chớ, còn đặc biệt sắp xếp bác sĩ.
Sau đó, hai người dừng lại ở cửa phòng bệnh VIP số 12. Trương Dịch nhìn xuyên qua cửa kính thì thấy công trình và những phòng bệnh nội trú bình thường khác nhau thật sự. Từ màn giường, ghế sofa, bài trí đến hệ thống lọc không khí riêng biệt. Còn có phòng tắm và bếp riêng, ngoài giường bệnh ra còn có một phòng chuyên dùng để người nhà bệnh nhân ở. Nhìn căn phòng bệnh có vẻ cao cấp hơn này, Trương Dịch có cảm giác như đi nhà ở cữ khác với ở trung tâm ở cữ vậy. Có tiền quả thực có thể hưởng thụ dịch vụ tốt hơn. Kim Chính Luân giơ tay gõ cửa một cái rồi đi vào.
Vừa vào đã thấy giữa giường bệnh có một người đàn ông bệnh nhân hơn bốn mươi tuổi đang nằm, trên người kết nối các loại dụng cụ truyền dịch. Không chỉ có dụng cụ, mà ngay cả thuốc cũng dùng máy truyền dịch bơm vào. Trương Dịch theo Kim Chính Luân đến gần xem xét, quả nhiên là bệnh nhồi máu cơ tim trên diện rộng. Toàn bộ các nhánh động mạch vành tim bị tắc nghẽn nghiêm trọng. Nhất là tâm thất phải và một bên tim phải. Diện tích quá lớn nên đơn thuần bắc cầu mạch vành đã không có tác dụng mà phải ghép tim. Sở dĩ người bệnh còn chống cự được là hoàn toàn dựa vào các loại máy móc và thuốc men. Mạch máu tuy tắc nghẽn nhưng thuốc chống tắc nghẽn máu vẫn luôn được sử dụng. Các thuốc làm tan cục máu đông cũng đều được dùng. Hiện tại cách ghép tim cũng chỉ còn một bước ngắn nữa.
Thấy Kim Chính Luân đến, hai người nhà ở ghế salon bên cạnh kích động đứng dậy: "Viện trưởng Kim, ngài tới rồi, chúng ta phẫu thuật vào buổi chiều sao?" Người nhà nói là vợ của người bệnh. Mặc dù tuổi đã ngoài bốn mươi nhưng khuôn mặt vẫn còn đầy đặn, làn da mịn màng và sáng bóng, trông là biết rất biết chăm sóc. Bên cạnh là một cô gái trẻ xinh đẹp, độ tuổi cũng gần bằng Trương Dịch. Vóc dáng cao ráo, giữa lông mày mang theo một chút khí chất mạnh mẽ chỉ có ở người phụ nữ thành đạt. Thấy cô hơi nheo mắt nhìn Trương Dịch mấy lần.
Kim Chính Luân không chắc chắn nói: "Hiện tại ta đang chờ thông báo từ Lệ Thủy, chỉ cần người nhà bên kia gật đầu, chúng ta sẽ lập tức xuất phát đến Lệ Thủy lấy tâm nguyên này."
Trong mắt người nhà lóe lên vẻ thất vọng, rồi lại lo lắng nói: "Bọn họ... Liệu có không muốn hiến không? Viện trưởng Kim, ngài giúp khuyên nhủ một chút đi? Chúng ta... Chúng ta đã đợi gần một năm, vất vả lắm mới chờ được một quả phù hợp thế này..."
Kim Chính Luân cau mày có chút bất đắc dĩ nói: "Các người cứ yên tâm, người điều phối tạng họ chắc chắn sẽ hết sức khuyên nhủ, nhưng liệu người nhà bên kia có muốn hiến hay không thì chúng ta không thể đảm bảo. Ta là bác sĩ thì chắc chắn cũng muốn cuộc phẫu thuật này thành công, nhưng nếu người nhà bên kia thực sự không đồng ý thì chúng ta cũng hết cách."
Cô gái trẻ bên cạnh đột nhiên lên tiếng: "Chúng ta có thể đưa tiền, bao nhiêu tiền cũng được! Phiền viện trưởng Kim giúp tôi nói chuyện với bác sĩ và người nhà bên đó. Chúng tôi bằng lòng mua, giá bao nhiêu cũng được, chỉ cần họ đồng ý hiến tim là được!"
Kim Chính Luân vội lắc đầu: "Chuyện này không được đâu, nhà nước chúng ta không cho phép mua bán nội tạng. Đừng nói đưa tiền, người nhận với người hiến căn bản không thể gặp nhau."
Cô gái nghe xong liền cau mày, cắn chặt môi: "Vậy giờ làm sao? Giờ chỉ có thể chờ tin thôi sao?"
"Đúng, ta tới ngoài xem tình hình của bệnh nhân ra cũng là để nói với các người, muốn thả lỏng tâm lý, chỉ sợ kỳ vọng càng lớn thất vọng càng nhiều. Nhưng chỉ cần bên kia có tin tức, ta sẽ cho đồ đệ của ta qua đó lấy ngay." Kim Chính Luân nói rồi chỉ vào Trương Dịch bên cạnh.
Cô gái trẻ lại một lần nữa ngước mắt nhìn Trương Dịch nói: "Tôi biết anh ấy, bác sĩ Trương Dịch đúng không?"
Kim Chính Luân nhíu mày: "Ồ? Các người quen biết nhau à?"
Cô gái gật đầu: "Tôi thấy trên tin tức."
À, thì ra là vậy. Trương Dịch bây giờ cũng có chút nổi tiếng nên bị nhận ra cũng không có gì lạ.
"Được, vậy thì..." Vừa nói chuyện, điện thoại của Kim Chính Luân vang lên. Xem xét thì là người điều phối tạng gọi tới.
"Alo?"
"Phải không? Tốt không vấn đề! Chúng tôi sẽ lập tức phái người tới đón!"
"Được rồi, thay tôi cảm ơn người nhà bên kia."
Cúp điện thoại, hai người nhà cùng Trương Dịch đều mang vẻ chờ đợi nhìn Kim Chính Luân. Chỉ thấy Kim Chính Luân cười nói: "Bên kia gọi điện thoại tới nói có một người nhà đồng ý hiến tạng, để chúng ta sớm xuất phát đi lấy tâm nguyên."
"Tốt quá! Tốt quá rồi!"
"Có thể cứu được rồi! Bố nghe thấy con nói không? Bố có thể phẫu thuật, bố có thể cứu được rồi!" Cô gái gục bên giường bệnh gọi tên người bệnh nửa hôn mê.
"Trương Dịch, anh nhanh đi nhà ăn ăn cơm đi, ăn xong thì cùng người điều phối tranh thủ thời gian xuất phát, cố 12h trưa là tới Lệ Thủy."
Trương Dịch xem đồng hồ nói: "Tôi không đói, đi đường luôn đi, đi sớm về sớm, phẫu thuật cũng có thể sớm bắt đầu!"
Nói xong, Trương Dịch liền rời khỏi phòng bệnh. Sau lưng, Kim Chính Luân cũng đã sớm dặn dò y sĩ trưởng ở đây. Bảo bọn họ chuẩn bị nhanh trước khi phẫu thuật, để có thể đưa người bệnh vào phòng mổ bất cứ lúc nào.
Cổng bệnh viện. Trương Dịch đã thay xong y phục thường ngày và cùng người điều phối hai người lên xe đi về phía nhà ga. Lúc này đã 10h sáng, muốn 12h đến Lệ Thủy thì hơi quá gấp gáp. Vì từ bệnh viện đến nhà ga nhanh nhất cũng phải mất ba mươi phút đi xe. Đó là còn không tính kẹt xe. Thêm cả thời gian di chuyển và giờ tàu 10h47p xuất phát, thì cũng phải 12h30 mới tới nơi được. Người điều phối là nhân viên của văn phòng ghép tạng Hiệp Hòa, tên là Trần Viễn. Trước đây Trương Dịch cũng đã gặp anh ta một lần, hai người trên xe trò chuyện, cuối cùng đến gần đầu giờ chiều mới đến bệnh viện trung tâm thành phố Lệ Thủy. Bác sĩ trung tâm Y viện dẫn hai người đến khu nội trú khoa tim mạch. Mấy người còn chưa đi vào phòng bệnh giám sát kia, thì đã nghe bên trong truyền đến từng tiếng khóc thảm thiết đau đớn lòng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận