Làm Thầy Thuốc Có Mô Phỏng Phòng Giải Phẫu

Chương 199: Phi thường hiếm thấy dị ứng

"Ngươi đừng vội, chúng ta đang cấp cứu, nhưng vẫn muốn tiêm cho các ngươi một mũi phòng ngừa. Hiện tại nghi ngờ cao độ con gái của ngươi bị dị ứng, đồng thời đã phát triển thành sốc phản vệ. Chúng tôi sẽ hết sức cấp cứu, nhưng không thể bảo đảm nàng chắc chắn không gặp nguy hiểm đâu. Các ngươi vẫn nên chuẩn bị tâm lý thật tốt." Nghe Trương Dịch nói vậy, mẹ cô bé khóc thảm hơn. Nước mắt lã chã tuôn rơi. Sau khi nói xong, Trương Dịch tỉ mỉ suy ngẫm lại những lời người nhà vừa nói. Thường xuyên vận động, nhưng lại là lần đầu tiên xuất hiện tình trạng sốc phản vệ? Vậy chứng tỏ không phải dị ứng do vận động. Thể chất mỗi người khác nhau, có người ăn xoài bị dị ứng, có người ăn lúa mì bị sốc phản vệ. Có người dị ứng sữa bò, thậm chí có người dị ứng cả ánh nắng. Đó là khi cơ thể phản ứng quá mức với dị nguyên bên ngoài, tạo ra một dạng viêm nhiễm do dị ứng. Giống như cảm mạo thông thường, khi bị sốt, cơ thể sẽ phát sinh phản ứng viêm nhiễm với virus, đó là một phản ứng bảo vệ tự thân bình thường. Nhưng phản ứng dị ứng lại là một loại phản ứng quá mức của cơ thể với dị nguyên. Sau một hồi suy tư, Trương Dịch phỏng đoán cô bé này không hẳn chỉ bị dị ứng do vận động. "Người nhà, trước khi con gái cô bị xỉu, có ăn gì không?" Mẹ cô bé vội lau nước mắt rồi nói: "Ăn gì sao? Tôi nhớ... hình như nó ăn một bữa giảm cân? Nó bảo muốn giảm cân. Cháo với bánh bao chúng tôi nấu nó không ăn, nó ăn bữa giảm cân nó mua trên mạng ấy. Bác sĩ! Có phải bữa giảm cân có vấn đề không? Có phải đồ ăn quá hạn không?" Trương Dịch cau mày: "Cũng không loại trừ khả năng này, còn nữa, nhà các người có nuôi động vật nhỏ không? Lông động vật cũng có thể gây dị ứng đấy." "Không có không có, nhà tôi không nuôi con vật nào." Người nhà liên tục lắc đầu. "Vậy trước đây lúc nhỏ con gái các người có từng bị dị ứng tiếp xúc hoặc dị ứng thức ăn nào chưa?" "Không có đâu bác sĩ, con gái tôi khỏe lắm, chỉ là đột nhiên xảy ra chuyện thế này khiến hai vợ chồng tôi hết hồn." "Vậy cô ấy ăn bữa giảm cân lúc nào, rồi bắt đầu vận động khi nào?" "Ừm... Hình như là hơn sáu giờ thì phải? Con gái tôi chuẩn bị thi nghiên cứu sinh mà, nó ăn cơm sớm rồi ngồi đọc sách. Chắc đọc được ba tiếng thì bắt đầu vận động, vừa vận động không lâu thì ngã..." "Được rồi, vậy thế này nhé, các vị về nhà lấy cái bữa giảm cân mà con gái các vị đã ăn tới đây cho tôi xem. Con gái các vị bị dị ứng, nhưng phải tìm ra dị nguyên, nếu không thể ngăn chặn triệt để thì lần sau rất có thể sẽ xảy ra tình huống nguy hiểm như vậy." Mẹ cô bé vội vàng gật đầu đáp ứng. Sau đó, bà cùng bố cô bé bàn bạc, ông bố liền rời bệnh viện về nhà lấy đồ. Còn bà mẹ thì canh giữ ở ngoài cửa phòng cấp cứu chờ tin. Ước chừng mười phút sau, cô bé đã được cấp cứu thành công, nhịp tim tự chủ đã trở lại. "May mà đến kịp, nếu không thì cô bé này thật khó nói trước." Trần Phương vừa lắc đầu vừa thở dài. "Trương Dịch, cậu tìm ra dị ứng gì chưa? Tôi thấy con bé như vậy rất giống dị ứng do vận động." Trương Dịch lắc đầu: "Không đúng, không phải dị ứng do vận động, mẹ con bé nói trước kia nó vận động cũng chưa từng ngất xỉu. Với cả, sáng nay nó ăn một loại bữa giảm cân mua trên mạng, ăn xong mới bắt đầu vận động. Không loại trừ chuyện dị ứng liên quan tới đồ ăn, nhưng loại đồ ăn này có lẽ không phải là nguyên nhân chủ yếu gây bệnh." "Hả?" "Liên quan tới đồ ăn nhưng đồ ăn lại không phải nguyên nhân chủ yếu?" Không chỉ Trần Phương, Triệu Xá bên cạnh cũng không hiểu ý của Trương Dịch. Trần Phương nhìn Triệu Xá: "Không phải cậu là Gia Cát Lượng thời nay sao? Thử đoán xem ý Trương Dịch là gì xem nào." Triệu Xá chỉnh lại cặp kính, lanh lẹ nói: "Đoán không ra ~" "Xí ~!" "Nói đi Trương Dịch, cậu nghi ngờ người này mắc bệnh gì?" Trương Dịch liếc nhìn cô bé nằm trên giường bệnh rồi đi về phía cửa phòng cấp cứu, vừa đi vừa nói: "Tôi nghi ngờ là dị ứng kiểu thức ăn cộng vận động." Trần Phương:  ̄□ ̄?! Triệu Xá: ゜ ro゜?? "Cái gì? Cái quái gì vậy??" Lúc này, Trương Dịch đã ra đến cửa. Mẹ cô bé vẫn đang chờ ở đó, Trương Dịch vẫy tay với bà, bà liền lao tới: "Thế nào bác sĩ, con gái tôi sao rồi?" "Bà yên tâm, trước mắt đã được cứu lại nhưng vẫn cần phải quan sát thêm, thuốc chống dị ứng vẫn phải tiếp tục dùng." "Hô..." Mẹ cô bé thở phào nhẹ nhõm, suýt chút nữa là đứng không vững. "Cảm ơn... Cảm ơn các anh..." Trần Phương đưa tay đỡ người nhà, nói: "Không sao, bà đi làm thủ tục đi, giờ người cũng đã cứu được rồi, tranh thủ đưa đi kiểm tra." "Vâng vâng, tôi đi ngay." Khoảng hơn mười phút sau, bố cô bé mang một cái rương lớn hớt hải chạy đến phòng bác sĩ. "Bác sĩ! Bác sĩ xem cái này!" Rầm! Một cái rương rất nặng đặt xuống trước mặt Trương Dịch. Người bố thở dốc nói: "Tôi không rõ con gái tôi rốt cuộc ăn loại nào, nên đã mang hết những đồ ăn chuyển phát nhanh nó mua mấy ngày trước đến cho các anh xem." Mẹ cô bé cũng tiến tới, nhìn kỹ vào rương, sau đó lấy ra một gói có in chữ 'Bánh mì nguyên cám', nói: "Cái này! Cái này! Buổi sáng con gái tôi ăn cái này, còn ăn thêm mấy miếng cà chua và một quả trứng ốp la nữa! Nó bảo muốn giảm cân, nên lấy bánh mì này ăn sáng. Lúc đó tôi còn bảo nó giảm cân mà còn ăn bánh mì à, nó mới nói bánh mì này không phải bánh mì bình thường." "Bánh mì nguyên cám?" Trương Dịch nhìn chằm chằm vào túi hàng xem kỹ bảng thành phần. Bên trên có: bột nguyên cám, bột mì đen, bột mì, bột bí đỏ, cùng với các chất phụ gia khác. "Ông chắc chắn con bé ăn cái này rồi mới bắt đầu vận động chứ?" "Đúng đúng đúng, chính là nó, liên quan đến an nguy của con gái tôi, tôi nhớ kỹ lắm!" "Vậy hồi nhỏ con bé có từng ăn các loại đồ ăn thô này không?" Bố cô bé lộ vẻ lúng túng, chuyện này ông không rõ. Ngược lại mẹ cô bé nghĩ ngợi rồi nói: "Có ăn, hồi ở quê từng ăn bánh bao làm từ ngũ cốc tuy không ăn nhiều, nhưng tôi với bố nó thỉnh thoảng cũng ăn chút đồ thô tốt cho cơ thể, con gái tôi cũng ăn cùng." "Trước đây ăn những thứ này thì không bị ngất xỉu?" "Không có, con gái tôi trước giờ rất khỏe, đây là lần đầu tiên bị ngất xỉu." "Rồi." Trương Dịch gật đầu, trong lòng cũng đoán được ít nhiều. "Hai vị ngồi trước đi, tôi sẽ nói rõ cho các vị nghe về tình hình cụ thể của con gái." Hai người nhà thấp thỏm lo âu ngồi xuống, ngóng trông nhìn Trương Dịch. Thực ra nếu là dị ứng thì còn tốt, chỉ cần lần này chữa khỏi, lần sau không đụng tới dị nguyên là được. Điều đáng sợ là lại mắc ung thư hay u não gì đó... Hai người già lo lắng không thôi. Sau khi nhìn hai người nhà đã ngồi xuống, Trương Dịch mới nói: "Tôi xem kết quả kiểm tra của con gái các vị, lượng bạch cầu hạt và tỉ lệ bạch cầu ái toan đều tăng cao rõ rệt. Hai chỉ số này tăng cao phần lớn có thể chẩn đoán chính xác là dị ứng. Nhưng con gái các vị khá đặc thù, dị ứng của con bé không phải do đơn độc đồ ăn hoặc vận động. Mà là sự kết hợp của hai yếu tố này."
Bạn cần đăng nhập để bình luận