Làm Thầy Thuốc Có Mô Phỏng Phòng Giải Phẫu

Chương 124: Ta nghĩ mời ngươi tới chúng ta Vân Đô thứ nhất Nhân Dân Y viện

Chương 124: Ta muốn mời ngươi đến Bệnh viện Nhân dân số Một Vân Đô
Sau lưng Cố Hồng Đào, mấy vị trưởng khoa cùng bác sĩ nhao nhao nghi hoặc:
"Viện trưởng Cố làm sao vậy? Trông thấy ai mà hấp tấp thế kia?"
"Không biết nữa, có lẽ gặp bạn cũ nào chăng? Hiếm khi thấy ông ấy khẩn trương như vậy."
Về phía Trương Dịch.
"Xin... xin đợi một chút!"
Một tiếng gọi vội vã thu hút sự chú ý của Trương Dịch.
Vừa quay đầu lại, hắn thấy một người đàn ông trung niên mặc áo blouse trắng thở hổn hển chạy về phía mình.
Trương Dịch còn tưởng mình gây ra chuyện gì. Nhưng nhìn kỹ lại, hắn thấy người đàn ông này có vẻ quen quen. Nhìn thẻ tên của ông ta: 'Phó viện trưởng, Chủ nhiệm khoa Ngoại tiêu hóa, Cố Hồng Đào'.
À! Hóa ra là Phó viện trưởng Bệnh viện Nhân dân số Một Vân Đô. Lần trước đến bệnh viện này, lúc ở khoa cấp cứu hắn đã gặp người này.
"Xin hỏi ông tìm tôi có việc gì?" Trương Dịch hỏi Cố Hồng Đào.
Mà lúc này, mặt Cố Hồng Đào tràn đầy vẻ kinh hỉ!
Tốt quá rồi! Cuối cùng cũng tìm được cậu nhóc này! Vừa nãy lướt video thấy cậu, ông đã rất ngạc nhiên! Không ngờ vừa quay đi thì thấy ngay người thật ở bệnh viện mình! Thật quá trùng hợp!
"Chào cậu! Không biết cậu có còn nhớ tôi không?" Cố Hồng Đào cười hỏi.
Trương Dịch gật đầu nhẹ: "Nhớ chứ, lần trước ở khoa cấp cứu bệnh viện chúng ta đã gặp nhau."
Ôi chao! Hắn nhớ mình! Cố Hồng Đào mừng thầm trong lòng, nhớ là tốt rồi.
"Tôi là Phó viện trưởng Bệnh viện Nhân dân số Một thành phố Vân Đô, cũng là chủ nhiệm khoa Ngoại tiêu hóa, tên tôi là Cố Hồng Đào."
Cố Hồng Đào vội vàng tự giới thiệu.
Trương Dịch nhìn thẻ tên của ông ta: "Tôi biết, chào ông, viện trưởng Cố."
"Vậy xin hỏi... cậu tên gì?"
"Trương Dịch."
Không dễ dàng gì! Cuối cùng cũng biết tên của cậu nhóc này! Hóa ra tên là Trương Dịch!
"Ha ha, tôi vừa lướt được video của cậu, giờ tôi mới biết hóa ra bác sĩ cứu người trong vụ náo loạn ở Bệnh viện tỉnh Vân Tỉnh chính là cậu?"
"Đúng vậy, lúc ấy tôi vừa hay có mặt ở Bệnh viện tỉnh nên ra tay cứu giúp."
"Cậu làm tốt lắm, trong lúc nguy cấp mà biết dùng kẹp cầm máu để cứu người!"
Trương Dịch hơi nhíu mày. Hắn không rõ, vị viện trưởng Cố này rốt cuộc muốn làm gì? Chạy đến gọi mình lại chỉ để nói mấy câu khách sáo?
"Viện trưởng Cố, nếu ông không có việc gì thì tôi đi trước nhé?"
"Ấy khoan đã, xin đợi một chút, tôi đúng là có chuyện muốn nói!"
Câu nói này, kỳ thực lần trước ông đã muốn nói rồi! Chỉ là lúc ấy Trương Dịch đã đi nên không nói được. Bây giờ, thật trùng hợp mà lại gặp được vị bác sĩ trẻ tuổi này. Đây chẳng phải ông trời cho cơ hội sao?
Phía sau, mấy trưởng khoa đi theo Cố Hồng Đào cũng chậm rãi đi đến.
"Tôi muốn mời cậu về làm bác sĩ cho bệnh viện của chúng tôi! Không biết... cậu có bằng lòng không?"
"Mời tôi? Thật xin lỗi, hiện tại tôi đang làm việc ở Bệnh viện Nhân dân số Một Thiên Hà rồi."
Trương Dịch ngay lập tức từ chối. Chỉ là, trên mặt Hứa Đình Đình lại hiện lên một thoáng thất vọng. Thật ra thì... nếu Tiểu Dịch ca có thể về Dung Tỉnh làm việc... thì tốt biết mấy.
Cố Hồng Đào cũng không bỏ cuộc. Không đồng ý cũng không sao, nhân tài loại này nhất định phải giành lấy bằng được. Người trẻ tuổi đi làm thì mong muốn điều gì? Chẳng phải là vì tiền lương sao? Về phương diện này, Cố Hồng Đào trong lòng đã có dự định từ trước.
"Cậu đừng vội từ chối, Bệnh viện Nhân dân số Một Vân Đô chúng tôi sẵn lòng trả cho cậu... mức lương năm là như thế này!"
Vừa nói, Cố Hồng Đào vừa giơ hai ngón tay lên.
Trương Dịch nhìn thấy, là số hai. Chắc không phải hai vạn, mà là hai trăm nghìn?
Bên cạnh, mấy vị trưởng khoa đang vây xem cũng suýt nữa thì há hốc miệng kinh ngạc. Viện trưởng Cố đang làm cái gì vậy? Cậu thanh niên kia là ai vậy? Chẳng biết gì mà đã muốn trả hai trăm nghìn tiền lương một năm rồi?! Rất nhiều bác sĩ chủ trị của bệnh viện bọn họ còn chưa được mức đó đâu!
Cố Hồng Đào chăm chú nhìn sự thay đổi biểu cảm trên mặt Trương Dịch.
Đáng tiếc, khi nhìn thấy con số hai trăm nghìn này, Trương Dịch cũng không quá ngạc nhiên hay kinh hỉ, mà lại rất bình tĩnh nói: "Cảm ơn lòng tốt của viện trưởng Cố, tôi ở Bệnh viện Thiên Hà vẫn đang làm tốt, hiện tại vẫn chưa có ý định chuyển sang chỗ khác."
Nghe thấy Trương Dịch từ chối, những người xung quanh đều dùng ánh mắt không biết tốt xấu để nhìn hắn. Hai trăm nghìn! Viện trưởng Cố đây là trả cậu hai trăm nghìn tiền lương hàng năm đó! Mà cậu còn không đồng ý?
Cố Hồng Đào vẫn nhẫn nại nói: "Không sao không sao, cậu có thể suy nghĩ thêm một chút nhé. Bệnh viện của chúng tôi thường xuyên hợp tác học tập với Bệnh viện Hoa Tây, thậm chí bác sĩ ở đây có thể trực tiếp đến Hoa Tây và Hiệp Hòa bồi dưỡng. Tôi tin là Bệnh viện Nhân dân số Một Vân Đô chúng tôi chắc chắn tốt hơn Bệnh viện Nhân dân số Một Thiên Hà. Đây là danh thiếp của tôi, nếu cậu nghĩ kỹ thì có thể gọi cho tôi bất cứ lúc nào. Hoặc là tôi đang ở khoa Ngoại tiêu hóa, tầng bảy, cậu có thể đến tìm tôi bất cứ lúc nào."
Trương Dịch nhận danh thiếp: "Được, tôi sẽ cân nhắc."
"Vậy... tôi xin phép cáo từ."
Nói xong, Trương Dịch liền dẫn Hứa Đình Đình vào thang máy.
Phía sau, mấy vị trưởng khoa và bác sĩ đi theo Cố Hồng Đào lúc này mới tiến lên hỏi thăm:
"Viện trưởng Cố, cậu nhóc kia là ai vậy?! Đáng để ông mở lương hai trăm nghìn một năm sao??"
"Đúng thế! Còn là bác sĩ ở Bệnh viện Nhân dân Thiên Hà, Bệnh viện Thiên Hà làm sao tốt bằng bệnh viện mình được chứ."
"Viện trưởng Cố, ông có khi bị lừa rồi ấy chứ?"
Cố Hồng Đào nhìn bọn họ, nhíu mày nói: "Mấy người không xem tin tức sao? Vụ tai nạn xe cộ trên núi bao, người phẫu thuật cầm máu bằng kẹp cầm máu chính là cậu ta đấy. Còn có vụ gây rối ở Bệnh viện Vân Tỉnh, người cứu người cũng là cậu ta."
Phía sau, mấy bác sĩ ngơ ngác nhìn nhau: "À? Hóa ra là cậu ta??"
"Ôi trời, mắt mờ nên nhìn không rõ..."
"Cho dù là thế, thì cũng đâu đến mức trả hai trăm nghìn một năm?"
Cố Hồng Đào nhìn mấy người một chút: "Tiền lương thì tôi tự có chừng mực, về phòng đi."
Nói xong, Cố Hồng Đào liền quay người rời đi. Phía sau, mấy người cũng không thể nói gì thêm, đành phải đi theo.
Trong thang máy. Hứa Đình Đình nhìn Trương Dịch, cẩn thận từng ly từng tí mà hỏi: "Ca?"
"Sao vậy?"
"Anh... sao không cân nhắc bệnh viện Vân Đô?"
Khi nói câu này, Hứa Đình Đình hơi cúi đầu. Trương Dịch tuy không nhìn thấy vẻ mặt nàng, nhưng từ giọng nói cũng có thể cảm nhận được. Hứa Đình Đình đang mong muốn mình trở về sao?
Trương Dịch hỏi: "Em muốn anh quay lại làm việc à?"
Hứa Đình Đình cắn cắn môi, không biết có nên nói ra điều trong lòng không. Sau khi xoắn xuýt, nàng khẽ gật đầu: "Muốn!"
"Tuy nhà mình hơi nhỏ một chút, nhưng mà... chúng ta cũng có thể giống như trước đây, em và Phi Phi cùng mẹ ngủ một phòng, anh và ba ngủ một phòng, hoặc là ba vẫn ngủ sofa. Em cảm thấy... như vậy cũng tốt hơn việc một mình anh ở bên ngoài phiêu bạt. Hơn nữa ba dạo này sức khỏe không tốt, đôi khi em với mẹ khuyên ba mấy câu ba cũng không nghe, chỉ có anh nói ba mới nghe thôi. Anh không biết đó thôi, bây giờ anh đã là anh cả trong nhà rồi."
Trương Dịch cười khẽ, gõ nhẹ đầu nàng: "Anh cả cái gì, anh mới 25 thôi đấy."
Đương nhiên, cười thì cười thôi. Lời Hứa Đình Đình nói Trương Dịch cũng nghe lọt. Cô nói thật sự đúng. Nếu trở về làm việc, quả thật có thể ở gần nhà hơn. Chỉ là nếu muốn từ chức, hắn lại cảm thấy có lỗi với sự đề bạt của viện trưởng Tiền và chủ nhiệm Lữ.
Ai! Xem ra chuyện này thật sự cần phải suy nghĩ kỹ hơn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận