Làm Thầy Thuốc Có Mô Phỏng Phòng Giải Phẫu

Chương 58: Bởi vì. . . Ta cũng muốn giống như ngươi trở thành một gã bác sĩ

Chương 58: Bởi vì... Ta cũng muốn giống như ngươi trở thành một bác sĩ Mao Tuấn: "Ta không nhìn nhầm chứ? Người trong này là Trương Dịch? !"
Lưu Viện Viện: "Trời ạ! Trương Dịch, khi nào mà ngươi lợi hại vậy rồi? !"
Trần Vũ Hàm: "Ngầu bá cháy a Trương Dịch! Vừa rồi ta còn không nhận ra đây là ngươi đấy!"
Lý Tú Huệ: "Trương Dịch ngầu bá cháy, xin nhận lấy đầu gối của ta đi ~~"
Vương Hải Thanh: "Khụ khụ! Trương Dịch chính là một đại lão ẩn danh nha!"
Vương Hải Thanh ở trong nhóm bạn bè thân thiết nhắc nhở.
Nhìn gương mặt Trương Dịch trong video, các bạn học nhao nhao lộ ra vẻ kinh ngạc đến ngây người.
Trước kia ở trường học, mọi người chỉ biết Trương Dịch đẹp trai, thành tích tốt.
Nhưng cũng không tốt đến mức này chứ?
Cầm cái kìm cầm máu luồn vào là có thể cầm máu, điều này cũng quá ngầu bá cháy đi!
Tất cả mọi người không thể ngờ được.
Mới thời gian ngắn ngủi một năm không gặp, Trương Dịch vậy mà đã lợi hại như vậy!
Chuyện như này nếu phát sinh trên người bọn họ, thì bọn họ hầu như tất cả đều sẽ trở thành người qua đường A trong video.
Còn Trương Dịch thì lại dũng mãnh chỉ huy cấp cứu… Đại lão! Xin nhận lấy hết đầu gối của chúng ta đi ~~ Một bên khác, Lục Cao ở trước màn hình điện thoại di động thực sự không thể tin được!
Người này, đúng là Trương Dịch thật sao? !
Khi chưa nhìn rõ mặt, Lục Cao còn tưởng rằng là một vị đại lão du học từ tỉnh khác trở về ở Bệnh viện tỉnh nào đó.
Không ngờ... Lại là hắn? !
Sau khi xem hết video, Lục Cao hùng hổ đặt điện thoại xuống.
Lưu Tử Phi đang ở bên cạnh nhìn thấy video này cũng phải há hốc mồm kinh ngạc!
Trương Dịch... Lúc nào mà hắn lại lợi hại như vậy? !
Dáng vẻ nhẫn đau ngồi xổm xuống cứu người… Thật là đẹp trai a!
Trong khoảnh khắc, tâm trí Lưu Tử Phi quay trở lại thời đại học...
Khi đó Lưu Tử Phi chính là bị vẻ ngoài của Trương Dịch hấp dẫn một chút.
Ra sức theo đuổi Trương Dịch, về sau nàng quả thực thành công.
Nhưng mà... Sau này...
Lưu Tử Phi lại là người buông tay trước.
Nghĩ đến đây, trên mặt Lưu Tử Phi hiện lên vẻ cô đơn.
"Hừ, có gì đặc biệt hơn người, nếu ta gặp tình huống đó, ta còn xử lý tốt hơn Trương Dịch! Chẳng phải là cứu người sao? Ta đâu phải không biết làm!"
Sau khi đặt điện thoại xuống, Lục Cao vẫn không quên kéo xuống giẫm một chút Trương Dịch.
Nhìn Lục Cao trước mắt với vẻ mặt tự cao tự đại, đã chẳng còn quan tâm hay đau lòng mình, Lưu Tử Phi không khỏi bắt đầu suy nghĩ.
Ngồi trong xe BMW khóc cùng với ngồi trên xe đạp cười, rốt cuộc cái nào mới đúng đây?...
Trông thấy đám bạn học trong nhóm không ngừng ồn ào gọi mình là đại lão.
Trương Dịch bên này cũng âm thầm vui mừng trong lòng.
Đại lão luôn luôn thần bí.
Trương Dịch lặn xong liền im lặng tắt điện thoại tiếp tục ngủ.
Luyện tập một đêm phẫu thuật chỉnh hình tứ chứng Lạc.
Chỉ một lần đạt được 94 điểm.
Sáng sớm hôm sau tỉnh dậy, lại bị trừ một ngàn tệ!
Không cần nghĩ, hệ thống chắc chắn lại cho người viết cái món rau thơm Chiết Nhĩ Căn kia phần thưởng rồi!
"Chậc chậc, biết đâu có ngày người viết món rau thơm Chiết Nhĩ Căn này lại có thể dựa vào ta mà trở thành phú ông triệu đô!"
Rời giường rửa mặt, Trương Dịch đến bệnh viện.
Một là vết thương phải thay thuốc mỗi ngày, hai là xin nghỉ phép.
Hôm qua đến bây giờ, Lữ chủ nhiệm vẫn chưa có hồi âm gì.
Khoa cấp cứu.
Trương Dịch không có ở đây, nhưng trong phòng đã tràn ngập những câu chuyện truyền thuyết về anh ~ "Mọi người mau xem tin tức! Bệnh viện tỉnh có người nhà bệnh nhân đã đâm một bác sĩ ba dao! Má ơi, dọa chết người!"
"Ê, sao cái anh chàng đẹp trai cứu người này trông giống Trương Dịch vậy? Tôi nhớ hôm qua lúc xin nghỉ phép, anh ta ra ngoài đúng là mặc bộ quần áo này!"
"Tôi dựa vào! Cậu nói vậy đúng là thật đấy! Người này rất có thể chính là Trương Dịch!"
"Tê! Anh ta đúng là quá kinh khủng, bản thân bị thương mà còn có thể kiên trì cấp cứu!"
"Đúng vậy, nghe nói người bị đâm là phó chủ nhiệm khoa sản, nhưng may mắn đã giành lại được tính mạng."
Hầu hết tất cả các nhân viên y tế của bệnh viện đều biết chuyện này.
Chỉ là khuôn mặt trong video bị làm mờ bằng gạch men.
Đa phần mọi người đều không biết bác sĩ quỳ xuống đất cấp cứu kia chính là Trương Dịch.
Chỉ có những người ở khoa cấp cứu biết.
Lữ Tĩnh và Lý Viêm cùng đi đến văn phòng.
Nhìn khắp một lượt, không thấy Trương Dịch đâu.
"Trương Dịch đâu? Hôm qua đến bệnh viện tỉnh phẫu thuật, hôm nay còn chưa trở lại sao?" Lữ Tĩnh hỏi.
Trần Phương kinh ngạc hỏi: "Lữ chủ nhiệm, chuyện lớn xảy ra ở Bệnh viện tỉnh hôm qua mà ngài không biết sao?"
Lữ Tĩnh và Lý Viêm nhíu mày: "Chuyện gì vậy?"
Lúc này, Trần Phương mới lật tin tức cho họ xem.
Hai người hơn năm mươi tuổi, bình thường buổi tối đều ngủ sớm, đương nhiên không biết chuyện này.
Sau khi xem xong, cả hai giờ mới hiểu tại sao Trương Dịch không đến làm.
Hóa ra là do bị thương bất cẩn khi cứu người!
Vừa hay lúc này, Trương Dịch khập khiễng rẽ vào khoa cấp cứu.
Mọi người ngẩng đầu nhìn lại.
Ánh mắt nhìn về phía Trương Dịch đều mang theo kinh ngạc, kính nể, ngạc nhiên cùng nghi hoặc.
Trần Phương đi lên trước đỡ Trương Dịch: "Tôi nói anh trai à, anh như vậy rồi mà còn đến làm gì vậy!"
"Tôi không phải đến làm, mà là đến xin phép nghỉ tiện thay thuốc."
Trương Dịch vừa nói vừa ngồi xuống ghế.
"Chuyện ở Bệnh viện tỉnh hôm qua chúng tôi đều biết cả rồi, người anh không sao chứ?" Lữ Tĩnh vội vàng quan tâm hỏi.
Trương Dịch lắc đầu: "Người thì không sao, chỉ là chân bị thương chút thôi, cũng không có gì đáng ngại, bị thương ngoài da, dưỡng mấy ngày là khỏi."
Mọi người lúc này mới yên tâm trở lại.
"Vậy được rồi, tôi sẽ cho cậu nghỉ phép bốn ngày, sau bốn ngày nếu chân vẫn chưa khỏe thì lại xin nghỉ thêm."
Nhìn thấy dáng vẻ đi đường khập khiễng của Trương Dịch, Lữ Tĩnh không đợi Trương Dịch mở miệng xin nghỉ, trực tiếp sắp xếp ngày nghỉ cho anh.
Sau khi xin nghỉ, Trương Dịch lại đi đến phòng xử lý tìm y tá thay băng cho mình.
Y tá mặt ửng đỏ vừa thay thuốc vừa không ngừng liếc mắt đưa tình với Trương Dịch.
Trương Dịch giả bộ mắt không tốt, không nhìn thấy.
Sau khi thay thuốc xong, Trương Dịch lại tự mình khập khiễng quay về ký túc xá.
Buổi trưa.
Chân không tiện, Trương Dịch cũng không thể đến nhà ăn bệnh viện ăn cơm được.
Chỉ có thể gọi đồ ăn mang đến.
Vừa mở đồ ăn chuẩn bị ăn thì.
Cửa ký túc xá của anh bị gõ vang.
"Ai đấy?" Trương Dịch hỏi.
"Là tôi… Bác sĩ Trương."
Là một nữ sinh.
Hình như còn là Triệu Vũ Đình?
Cô bé này đến đây làm gì?
Trương Dịch mở cửa cho cô, kết quả lại thấy Triệu Vũ Đình đang ôm một hộp cơm trên tay.
"Đây là cái gì của cô vậy?"
Triệu Vũ Đình cúi thấp đầu, mặt đỏ bừng nói: "Đây là cơm em chuẩn bị cho anh, chân anh không tiện, cũng không thể bữa nào cũng ăn đồ hộp được, nên em đã làm cho anh ít đồ ăn để mang đến."
"A?" Trương Dịch nhất thời ngẩn người.
Cô bé này cũng thật có lòng a.
Trong lòng Trương Dịch có chút cảm động, nhưng vẫn nói: "Hộp cơm này thì tôi nhận, nhưng lần sau cô đừng mang đến nữa. Cô không phải còn phải đi học sao? Nhanh về đi, sắp thi đại học đến nơi rồi, cố lên thi được vào một trường đại học tốt, như vậy mẹ cô cũng vui."
Chỉ thấy Triệu Vũ Đình ngẩng đầu, mặt đầy tự hào nói: "Thành tích của em tốt lắm đấy, lần thi thử trước em được 665 điểm."
Trương Dịch nhướng mày, giơ ngón tay cái lên với cô: "Không tệ không tệ, còn cao hơn tôi, cố gắng hơn chút nữa xem có thể vào được Thanh Hoa không nhé."
Triệu Vũ Đình lại nhẹ nhàng lắc lư đuôi ngựa: "Em mới không đi Thanh Hoa đâu…"
"Vì sao? Thanh Hoa là trường học số một số hai cả nước đấy."
Một lát sau, mới nghe thấy Triệu Vũ Đình khẽ nói: "Bởi vì... Bởi vì em cũng muốn giống như anh trở thành một bác sĩ, cho nên… em cũng phải thi vào đại học y khoa Đế Đô."
Bạn cần đăng nhập để bình luận