Làm Thầy Thuốc Có Mô Phỏng Phòng Giải Phẫu

Chương 231: Cố gắng thành làm một cái y đức cao thượng thầy thuốc tốt

Chương 231: Cố gắng trở thành một thầy thuốc tốt có y đức cao thượng
Trương Dịch khẽ thở dài nói: "Lưu Lạc à, mặc dù ta rất đồng cảm và hiểu được tâm trạng muốn tìm đến cái c·h·ế·t của ngươi, nhưng con người sống cả một đời khó tránh khỏi sẽ có nhiều trắc trở, nhiều khó khăn. Chỉ cần kiên trì, vượt qua được những khó khăn này và đừng để tâm đến những chuyện vặt vãnh, thì sẽ thấy 'liễu ám hoa minh hựu nhất thôn' thôi."
Lưu Lạc sụt sịt mũi, lần nữa nói lời cảm ơn: "Bác sĩ Trương... Thật sự cảm ơn anh, nếu không có anh cứu tôi, có lẽ tôi đã không có cơ hội sống sót lần thứ hai này... Tất cả là do tôi, nhất thời nghĩ quẩn nên mới đi vào ngõ cụt. Thực ra, mấy ngày hôn mê tôi cảm thấy như mình đã trải qua một giấc mơ rất dài. Trong mơ, bố mẹ tôi đều ở đó, họ nhìn tôi lớn lên, nhìn tôi kết hôn sinh con, rồi lại già đi... Dù sau khi tỉnh lại trong lòng vẫn có chút hụt hẫng, nhưng tôi đã cảm thấy viên mãn. Cha mẹ cho ta sinh m·ệ·n·h, rồi sau đó ta trở thành một cá thể đ·ộ·c lập. Khi còn nhỏ, tôi rất muốn có bố mẹ để nương tựa, để an ủi. Nhưng sau khi bố tôi m·ấ·t, mẹ tôi cũng chưa bao giờ đến thăm tôi, điều đó trở thành nỗi đau mãi không nguôi trong lòng tôi từ nhỏ đến lớn. Nhưng bây giờ tôi đã nghĩ thông suốt rồi. Việc sinh ra mình không thể chọn lựa, nhưng tương lai mình có thể tự mình quyết định mà. Mình nên sống thật tốt, hay là cứ sống cuộc đời mục nát như vậy? Chắc chắn tôi phải chọn cái trước rồi! Bị nhiễm trùng tiểu đường thì sao chứ, tôi vẫn có thể sống sót nhờ vào lọc máu! Tôi sẽ kiên trì, kiên trì cho đến khi đợi được thận hoặc cho đến khi tôi không thể tiếp tục kiên trì được nữa thôi. Hiểu Hiểu nói đúng, chỉ cần người ta còn mang theo hy vọng sống sót, cuộc sống chắc chắn sẽ tốt lên thôi! Sau này tôi cũng muốn cùng Hiểu Hiểu bán hàng online, tuy thu nhập có thể không cao, nhưng dù sao cũng hơn là ở nhà không làm gì."
Thấy Lưu Lạc cuối cùng đã nghĩ thông suốt và có hi vọng với cuộc sống, Trương Dịch trong lòng cũng cảm thấy an lòng. Thật không dễ dàng gì. Sau khi trải qua sinh t·ử và gặp trắc trở, Trương Dịch thật lòng hy vọng trong cuộc sống của anh ta sẽ có cầu vồng xuất hiện.
"Ngươi đã nghĩ thông suốt thì tốt rồi. Ai cũng có lúc nản chí và bị cuộc sống đ·á·n·h gục, nhưng chỉ khi người ta còn sống mới có thể thay đổi được hiện trạng, mới có hy vọng, hiểu chưa? Tuyệt đối đừng tìm đến cái c·h·ế·t nữa nhé, nếu không ngươi không chỉ có lỗi với ta, mà còn có lỗi với cô gái trước mắt ngươi đây."
Tô Hiểu Hiểu có chút ngại ngùng cúi đầu xuống. Lưu Lạc cũng đầy mắt thâm tình nhìn Tô Hiểu Hiểu. Một bên, bố mẹ của Tô Hiểu Hiểu cũng bất đắc dĩ thở dài. Đã như vậy rồi thì làm sao bây giờ? Thôi thì cứ theo con gái thôi, miễn là con bé vui vẻ là được....
Sau khi ra khỏi bệnh viện, Trương Dịch ghé vào ven đường mua một phần bún thập cẩm cay, định bụng mang về nhà ăn. Vừa đi tới dưới lầu khu chung cư thì đã thấy mấy đứa trẻ đá bóng lại xông tới.
"Chú đẹp trai ơi, đá bóng đi!"
"Đúng đó đúng đó, chú đá bóng giỏi như vậy, dạy cho chúng con đá đi mà~"
"Chơi với tụi con một chút đi mà chú đẹp trai!"
Trương Dịch cũng không ngờ, sau lần đầu giúp bọn trẻ đưa bóng vào lưới, mỗi lần về đến khu chung cư bị mấy nhóc tì này thấy, thế nào cũng bị chúng quấn lấy một phen. Trương Dịch cũng chỉ biết dở khóc dở cười. Vô tình giữa chừng hắn lại thành 'vua trẻ con' sao?
"Chú đang bận mà, hôm nay chú phải về sớm để làm việc, lần sau nhé."
Nói xong Trương Dịch liền nhanh như chớp bỏ chạy. Phía sau, mấy cậu bé đeo cặp sách nhỏ vẻ mặt lưu luyến không rời nhìn theo bóng lưng Trương Dịch.
"A ~ chú đẹp trai này lại không chịu chơi với mình..."
"Chú này làm gì nhỉ? Sao cứ tan làm về là còn bận làm việc nữa vậy? Có phải là cái mà mẹ mình hay gọi là 'xã súc' không?"
"Ngốc thế! Làm việc chỉ là cái cớ để chú ấy lừa mình thôi á!"
Sau khi ăn tối xong, Trương Dịch nằm trên ghế sofa nghiêm túc chuẩn bị video. Đầu tiên, video này không được quá giả tạo, dù sao cũng là sự việc có thật, làm quá giả tạo sẽ lộ ngay. Tiếp theo, trong video cần phải đăng giấy chứng nhận bệnh tình của Lưu Lạc để chứng minh sự thật. Cuối cùng, thì phải gắn thêm link studio của Tô Hiểu Hiểu vào nữa. Hy vọng có thể giúp đỡ được cho họ phần nào.
Sau khi đã định hình xong mạch suy nghĩ, Trương Dịch liền bấm nút quay.
"Xin chào mọi người, tôi là Trương Dịch, bác sĩ Trương đây. Hôm nay tôi chủ yếu muốn tâm sự với mọi người về sự việc xảy ra mấy ngày trước mà tôi đã được lên tin tức. Lúc đó tôi đang c·ấ·p c·ứ·u một bệnh nhân bị ngạt nước, đúng lúc bị người qua đường quay được và đăng tải lên m·ạ·n·g. Thế là vô tình tôi lại được 'nổi tiếng' thêm một lần nữa. Thật tình thì cá nhân tôi không thích cái cảm giác trở thành bác sĩ 'hot' trên m·ạ·n·g như vậy. Bởi vì sau khi nhận được sự chú ý của công chúng, cuộc sống cá nhân của tôi sẽ bị ảnh hưởng rất nhiều. Thậm chí trước đó còn có không ít người hâm mộ chặn ở cổng b·ệ·n·h v·i·ệ·n tìm tôi để xin chữ kí, xin chụp ảnh chung. Thật ra ban đầu tôi rất kháng cự những chuyện này. Tôi là bác sĩ cần gì nhiều sự chú ý như vậy chứ? Nhưng sau đó tôi nghĩ thông suốt, thay vì bài xích những điều khiến mình không thoải mái thì sao không thử tiếp nh·ậ·n nó. Vậy cái 'tiếp nh·ậ·n' ở đây có nghĩa là gì? Chính là trong khả năng của mình, tôi sẽ chuyển hướng sự chú ý này đến những người thực sự cần được quan tâm. Ví dụ như những bệnh nhân đang cần giúp đỡ tại bệnh viện của chúng tôi. Hôm nay, chủ yếu tôi muốn kể về trường hợp bệnh nhân bị ngạt nước mà tôi đã cứu chữa lần trước. Thật ra, vào năm mười bốn tuổi, bố của anh ấy đã m·ấ·t, mẹ thì cũng bỏ nhà đi biệt tích, mãi cho đến khi tái hôn cũng chưa từng quay về thăm anh. Thậm chí tiền nuôi dưỡng cũng không gửi, toàn bộ nhờ ông bà nội ở quê làm nông nuôi nấng cho anh ấy ăn học đến hết cấp ba. Trong khoảng thời gian này, có thể nói mẹ ruột của anh ấy như biến mất vậy. Sau đó mãi đến năm nay, cách đây khoảng nửa tháng, người bệnh này lại được chẩn đoán ở bệnh viện chúng tôi là bị suy thận nặng, hơn nữa đã chuyển sang giai đoạn nhiễm trùng tiểu đường, bắt buộc phải lọc máu thì mới duy trì được sự sống. Chỉ có lọc máu thì mới có thể kéo dài sự sống và có cơ hội được nhận thận ghép để phẫu thuật kéo dài m·ạ·n·g sống. Mẹ của anh ta, sau mười năm mới đến bệnh viện thăm anh, nhưng lại nói ra những lời khiến anh rất đau lòng. Chính vì thế, anh ấy trở nên chán nản, đúng vào ngày được đưa lên tin tức thì anh ấy đã nghĩ quẩn và nhảy sông. Vì thời gian c·ấ·p c·ứ·u quá dài nên bệnh nhân đã hôn mê ba ngày mới tỉnh lại. Trong thời gian đó, bạn gái của anh ta đã luôn ở bên cạnh, không rời nửa bước, khi không có tiền thì lại tìm cách xoay sở tiền bạc. Thậm chí cô ấy còn mở một kênh livestream trên Douyin để bán các loại đồ dùng hàng ngày như mắc treo đồ, túi đựng rác, các kiểu, cũng chỉ để có tiền thuốc thang và viện phí cho bạn trai. Khi thấy những điều này, tôi với tư cách là một bác sĩ, cũng cảm thấy rất cảm động. Tôi luôn cảm thấy mình cần phải làm gì đó giúp đỡ họ. Thế nên tôi nghĩ đến sự chú ý và lượt view mà tôi đang có. Video tuyên bố này cũng là để xem có thể dùng chút ít sự nổi tiếng của mình để giúp họ một tay được không. Đương nhiên, nếu có gì không ổn, xin mọi người thứ lỗi nhiều hơn! Tôi không hề có ác ý gì, cũng tuyệt đối không phải đang mưu cầu lợi ích cá nhân. Tôi chỉ muốn giúp đỡ chàng trai trẻ này thôi. Cuối video, cũng phải cảm ơn những người hâm mộ đã luôn yêu mến tôi. Cảm ơn mọi người đã thích tôi, tôi sẽ luôn giữ vững sơ tâm, trở thành một thầy thuốc tốt, giàu lòng chính nghĩa và có y đức cao thượng!"
Sau khi thu xong, Trương Dịch biên tập tiêu đề 'Có mấy lời muốn nói...' rồi đăng tải. Sau tiêu đề, Trương Dịch còn chia sẻ link studio của Tô Hiểu Hiểu. Sau khi video được đăng, ngay lập tức Trương Dịch liền đăng tải hồ sơ bệnh án của Lưu Lạc và các giấy tờ chứng minh nhập viện chẩn đoán bệnh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận