Làm Thầy Thuốc Có Mô Phỏng Phòng Giải Phẫu

Chương 565: Bị nặng trăm cân phiến đá nện tổn thương chân người bệnh

Chương 565: Bị phiến đá nặng trăm cân đè nát chân, người bệnh kêu la thảm thiết Trần Phương vừa nói một phen, xem như đã chạm đến những điều Trương Dịch canh cánh trong lòng. Cũng giống như những minh tinh xuất hiện trước công chúng, càng có nhiều người hâm mộ thì người đó lại càng phải có ý thức làm gương. Hiện tại, người hâm mộ của Trương Dịch cũng phải lên đến mấy chục triệu. Mỗi hành động của Trương Dịch đều có thể ảnh hưởng đến những người hâm mộ này. Cho nên... Cuối cùng, Trương Dịch vẫn gật đầu: "Được thôi, vậy hai ngày nữa lúc nghỉ ngơi chúng ta đi xem một chút, dù có đồng ý hay không thì cứ xem xét kỹ rồi tính sau."
"Được!" Trần Phương đáp lời, xem như đã quyết định xong việc này. Hai người vừa dứt lời, thì cổng phòng cấp cứu đã có một chiếc xe cứu thương chạy tới. Trương Dịch ngồi trong văn phòng cũng nghe rõ tiếng còi xe cứu thương.
"Có bệnh nhân đến rồi sao?" Trương Dịch vừa nói vừa đứng dậy đi về phía cổng phòng cấp cứu. Kết quả, khi đến gần xem xét thì phát hiện đây hình như không phải xe cứu thương của Bệnh viện Hiệp Hòa.
"Đây là xe của Lục Y viện?" "Tâm Du? Lục Y viện đưa bệnh nhân đến?" Trương Dịch nắm tay một cô y tá hỏi.
"Vâng! Người ta bị tai nạn ở công trường, bên Lục Y viện chữa trị không được, nên đưa người công nhân này tới." Thì ra là vậy. Trương Dịch cất bước ra cổng để đón bệnh nhân. Hôm nay vừa đúng phiên anh trực phòng cấp cứu. Vừa đến cổng thì người ta đã khiêng một ông chú từ xe cứu thương xuống. Tuổi chừng hơn năm mươi. Toàn bộ chân phải đều được băng bó rất nhiều thành một hình bầu dục. Khi lại gần nhìn kỹ thì lúc này, trong đầu Trương Dịch chỉ có thể dùng từ 'da tróc thịt bong' để hình dung!
"Chuyện gì vậy? Chân sao thế này?" Trương Dịch vừa đẩy bệnh nhân vào phòng cấp cứu vừa hỏi.
"Ông này làm việc ở công trường không cẩn thận bị phiến đá từ trên xe rơi xuống đè nát chân, toàn bộ xương đốt ngón chân cái và các xương ngón chân đều gãy hết. Da thịt ở đùi thì bị dập nát nhiều chỗ, thần kinh và mạch máu bị đứt rời, không xác định là có thể phục hồi được không. Đây là phim chụp CT bên bệnh viện chúng tôi, anh xem qua đi. Còn người nhà... người nhà thì hơi khó đối phó, bọn họ khăng khăng đòi phải phục hồi nguyên dạng chân cho người nhà. Chúng tôi ở bệnh viện náo loạn hai tiếng không còn cách nào, mới phải đưa người sang đây." Trương Dịch nhận phim chụp CT từ bác sĩ, nhíu mày nói: "Ài, đây là các anh ném gánh nặng cho Hiệp Hòa chúng tôi đó à?"
Bác sĩ kia nhún vai: "Ai da, ai bảo Hiệp Hòa các anh giỏi thế làm gì." Trương Dịch không nói gì thêm, cùng nhau đưa bệnh nhân vào phòng cấp cứu. Ông chú này lúc này vẫn tỉnh táo, có bị mất máu nhưng không nhiều. Dù đã tiêm thuốc giảm đau nhưng ông vẫn rên la vì đau đớn. Bác sĩ của Lục Y viện thấy người nhà bệnh nhân không có ở đây lại nhắc Trương Dịch một câu: "Bác sĩ Trương, người nhà bệnh nhân này hung hăng lắm đấy, các anh cẩn thận một chút. Lúc đầu, trưởng khoa chúng tôi nói là sẽ cố hết sức giữ lại chi, xem xem về sau có sống được không, nếu không sống được thì có thể phải đoạn chi. Vì toàn bộ thịt ở đùi đều bị phiến đá đè nát rồi, trưởng khoa chúng tôi tìm mãi mà không thấy được mấy mạch máu và dây thần kinh nào còn nguyên vẹn cả. Nghe nói phiến đá kia nặng hơn một trăm cân đấy. Nhưng người nhà không đồng ý, sống chết nhất quyết náo, nhất định đòi chữa khỏi chân, không cho cắt bỏ gì hết. Ai, khó quá đi, các anh nói chuyện với họ cẩn thận vào, đừng để bọn họ bắt bẻ được. Đến lúc đó lại một trận ầm ĩ cho coi."
"Được, tôi biết rồi, cảm ơn anh nhé." Trương Dịch nhẹ gật đầu. Sau khi bàn giao xong thì bác sĩ Lục Y viện lên xe rời đi. Trần Phương cầm một xấp giấy thông báo đứng ở cửa để người nhà ký tên. Trương Dịch liếc mắt nhìn ra cửa, người nhà bệnh nhân đúng là không dễ đối phó. Trần Phương thì nhíu mày suốt, anh ấy vừa nói một câu, thì mấy người nhà liền xông tới nói đến cả chục câu. Trương Dịch thấy vậy thì vờ như không thấy gì, quay đầu cầm phim chụp CT của mình lên xem.
Xương đốt ngón chân cái, là đoạn nối giữa ngón chân cái với bàn chân, hay chính là phần xương to nhất phía trên mu bàn chân. Dùng tay sờ có thể thấy rõ độ cứng của xương. Còn xương ngón chân thì là năm cái xương của các ngón chân. Nhìn trên phim thì xương ngón chân cái đã bị gãy làm đôi. Phần xương đốt ngón chân cái trên mu bàn chân thì bị gãy vỡ thành ba mảnh, cả xương đốt ngón giữa cũng bị gãy làm đôi. Đây chỉ là tình trạng xương có thể thấy được qua phim CT. Muốn phẫu thuật chỉnh hình thành công, thì chỉ xem xét xương thôi là chưa đủ. Điều quan trọng nhất là mạch máu và dây thần kinh. Trong phẫu thuật chỉnh hình, nếu xương của anh bị mất thì người ta còn có thể dùng công nghệ in 3D để tạo ra cho anh một cái xương giống y hệt được. Nhưng mạch máu và dây thần kinh thì tìm đâu ra đây? Chưa kể là nếu kết nối lại mà không thông thì còn thảm hơn. Cho nên, điều quan trọng nhất lúc này của ông chú là phải xem mạch máu và dây thần kinh ở chân đang ra sao.
"Lấy kéo ra đây, tôi cắt ra xem."
"Vâng."
Thời gian từ lúc tai nạn xảy ra đến bây giờ cũng đã hơn hai tiếng rồi. Trương Dịch cũng phải làm nhanh một chút thôi. Lỡ như thời gian bị gián đoạn quá lâu thì dù có nối lại được cũng chưa chắc sẽ sống.
"Ôi... Đau quá! Bác sĩ ơi! Đau chân quá, mấy anh nhẹ tay thôi!" Sau khi băng gạc được gỡ ra, máu dính chặt vào gạc bị kéo ra theo, thực sự là có liên lụy đến da thịt. Ông chú kêu đau thảm thiết. Không kêu thì thôi, hễ kêu lên một tiếng lại làm mấy người nhà đang đứng trông ngóng ở cổng lập tức lao tới.
"Bên trong làm gì thế? ! Lão Lý? Lão Lý ông làm sao rồi??"
"Cha? Cha có sao không cha? Bác sĩ bên trong có thể nhẹ tay được không vậy! Cha tôi bị thương đó! Không cẩn thận tôi kiện các anh đấy!"
"Chúng tôi muốn vào trong xem! Dựa vào cái gì mà không cho chúng tôi vào? ! Bên trong có chuyện gì mờ ám sao? ! Hả? Dựa vào cái gì không cho chúng tôi vào?!" Ngoài cửa, mấy người nhà vừa nói vừa ra sức gõ vào cửa phòng cấp cứu. Tiếng gõ cửa vang lên ầm ĩ. Động tĩnh này trực tiếp làm Khang Ngạn Minh chú ý và đi tới. Phía sau Khang Ngạn Minh còn có thêm vài bác sĩ mặc áo blouse trắng đi theo. Thấy người nhà bệnh nhân đông như vậy, mấy người cũng có chút lo sợ. Khang Ngạn Minh mặt lạnh tanh, nhỏ giọng hỏi: "Làm ồn cái gì ở đây thế? Người nhà có gì không thể nói chuyện cho đàng hoàng à? Làm ồn ảnh hưởng đến người bệnh bên trong thì ai chịu trách nhiệm cho các người đây?"
"Tôi... chúng tôi..."
"Chồng tôi không phải người bệnh à? ! Chồng tôi ở trong kêu đau như thế kia mà! Chúng tôi vào xem sao đâu có được? Dựa vào cái gì không cho vào?" Hai người nhà trẻ tuổi kia thấy mặt chủ nhiệm thì vẫn còn hơi dè dặt, nhưng bà cô thì không vậy. Chống nạnh trừng mắt Khang Ngạn Minh, vừa nói chuyện vừa phun cả nước miếng, cái miệng chẳng khác gì vòi hoa sen. Khang Ngạn Minh nhíu mày càng lúc càng chặt, nhìn chằm chằm vào bà cô nói: "Chính vì có những người nhà quá khích động như các người, nên phòng cấp cứu mới không thể tùy tiện cho người nhà ra vào! Bên trong toàn là người bệnh nặng nguy kịch, bất cứ lúc nào cũng cần bác sĩ y tá cấp cứu thì mới có thể cứu được mạng sống. Các người mà vào trong vừa khóc lóc la hét lại cản trở bác sĩ y tá cấp cứu thì làm sao? Ai chịu trách nhiệm đây hả?"
Bà cô trợn mắt, nhất thời không tìm được lời nào để phản bác lại Khang Ngạn Minh, nhưng hai tay vẫn chống nạnh, một bộ dạng ngoài miệng thua nhưng khí thế thì nhất quyết không chịu thua. Đang lúc giằng co thì từ trong phòng cấp cứu lại truyền ra tiếng kêu thảm thiết!
"Ôi ôi... Đau quá! Đừng đụng vào chân tôi!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận