Làm Thầy Thuốc Có Mô Phỏng Phòng Giải Phẫu

Chương 757: Viện trưởng trợ lý? Phó viện trưởng dự trữ dịch? !

Từng người hơi nhíu mày, nghe Kim Chính Luân nói một hồi, trong lòng quả thực đều dao động theo. Đóng góp của Trương Dịch cho bệnh viện rõ ràng là nhiều hơn so với mấy người trong phòng của bọn họ chỉ chờ thăng chức rất nhiều. Tuy nói làm bác sĩ không nên so đo ai đóng góp nhiều hơn. Nhưng bây giờ, còn có ai có thể so Trương Dịch giỏi hơn, ưu tú hơn, lại còn có triển vọng hơn chứ? Đừng nói chi, toàn bệnh viện cũng không tìm ra người thứ hai. "Vậy... Vậy tốt..." "Chờ một chút!" Chủ nhiệm khoa ngoại suýt nữa đã gật đầu thì Văn Khang đột nhiên đưa tay chặn lại. Chỉ thấy hắn nhìn Kim Chính Luân với vẻ nghi ngờ mà hỏi: "Viện trưởng Kim, Trương Dịch hiện tại đã là bác sĩ nội trú trình độ đại học, chức vị đã cao nhất rồi, ông còn muốn thăng chức cho cậu ta, định thăng đi đâu? Tôi cảm thấy thăng chức thì tôi đồng ý, nhưng cũng phải làm cho mọi người phục chứ. Trong bệnh viện nhiều lão công thần như vậy đang nhìn, không thể làm lạnh lòng của lão công thần được." Kim Chính Luân đã có bộ dạng chuẩn bị từ trước, hắn nhếch mép cười, nhẹ gật đầu: "Yên tâm đi Văn Khang à, tôi làm việc còn có thể qua loa như vậy sao? Tôi đã báo cáo với bí thư và viện trưởng rồi, dự định sẽ cất nhắc Trương Dịch lên vị trí... Trợ lý viện trưởng." "Cái gì? ! Trợ lý viện trưởng? ! ?" "Cái này... Trợ lý viện trưởng? ! Là loại trợ lý nào? Làm việc vặt thông thường? Hay là giúp ông phân công quản lý bệnh viện loại kia?" Bản thân Kim Chính Luân cũng có một trợ lý văn phòng, bình thường sẽ giúp xử lý mấy chuyện vặt, hoặc là chuẩn bị tài liệu hội nghị này nọ. Nhưng trợ lý văn phòng này không phải là trợ lý viện trưởng theo nghĩa truyền thống. Trợ lý viện trưởng thật sự còn cao hơn chức danh trung cấp một bậc. Có thể giúp viện trưởng phân công quản lý bệnh viện, xử lý các công việc lớn nhỏ của bệnh viện. Cũng có thể nói là chức dự bị của phó viện trưởng. Một khi vị trí phó viện trưởng bỏ trống hoặc đến lúc, trợ lý viện trưởng có thể được đề bạt làm phó viện trưởng. Có thể nói, trợ lý viện trưởng tuy nhỏ hơn chức phó viện trưởng một chút, nhưng có thể ngang hàng với các trưởng phòng, thậm chí còn cao hơn một bậc! Đúng là dưới một người, trên vạn người a! Vị trí quan trọng như vậy...! Kim Chính Luân thật sự muốn giao cho Trương Dịch sao? Nhìn vẻ mặt cổ quái của mấy ông lão đối diện, Kim Chính Luân không hề dao động, lại nhấp một ngụm trà: "Đã là trợ lý viện trưởng thì chắc chắn không phải là trợ lý làm việc vặt bình thường, Trương Dịch có tay nghề này mà đi làm việc vặt cho tôi sao? Đây chẳng phải là phí của trời sao!" Ý là, trợ lý viện trưởng của Trương Dịch chính là chức dự bị phó viện trưởng! Quả nhiên, nghĩ đến tầng này, Văn Khang là người đầu tiên nhảy ra phản đối. "Không được! Vị trí trợ lý viện trưởng quan trọng như vậy, không thể tùy tiện mà đề bạt như vậy được!" Thấy Văn Khang phản đối kịch liệt như vậy, chủ nhiệm khoa ngoại cũng không dám lên tiếng đồng ý nữa. Mấy vị phó viện trưởng khác thì cứ ngồi im lặng, chờ xem Kim Chính Luân và Văn Khang đấu đá nhau. Dù sao... Một người ủng hộ Trương Dịch. Một người thì phản đối Trương Dịch. Hai người đều là lão làng của bệnh viện, đều là phó viện trưởng. Tuy nói Kim Chính Luân có quyền lớn hơn một chút, nhưng không thể bắt mọi người đi phản bác Văn Khang được? Đều là đồng nghiệp, làm căng thì không tốt. Haizzz! Trương Dịch có làm trợ lý viện trưởng hay không thì bọn họ cũng không để ý lắm. Chủ yếu là không muốn lúc này lại đi đắc tội người. Thấy mọi người vậy mà không ai lên tiếng, Khang Ngạn Minh nhịn không được. Tuy rằng ông không có chức phó viện trưởng, nhưng vì Trương Dịch mà ông không sợ. Văn Khang thì sao? Văn Khang không được phép phản đối à? "Không! Tôi lại cảm thấy Trương Dịch rất phù hợp! Viện trưởng Kim, những lời vừa nãy ông nói thật sự quá đúng ý tôi, các người không cùng Trương Dịch làm việc ở khoa cấp cứu thì đương nhiên không hiểu rõ Trương Dịch bằng tôi. Nhưng tôi dám lấy nhân cách và y đức của mình ra đảm bảo, phẩm hạnh, y đức, cách cư xử của Trương Dịch tuyệt đối có thể gánh vác nổi vị trí trợ lý viện trưởng này. Đại học thì sao? Đại học cũng không phải là bác sĩ sao? Chẳng lẽ Trương Dịch tốt nghiệp đại học lại không ưu tú hơn mấy ông tiến sĩ đầy bệnh viện sao? Ngay cả mấy ông tiến sĩ du học về còn phải bái phục cậu ấy! Các người nhìn xem những người nước ngoài ở Bất Liệt Điên Quốc, ban đầu còn khinh thường chúng ta. Nhớ lại những năm trước đây, chúng ta đều phải mang bác sĩ đi Bất Liệt Điên Quốc của bọn họ bồi dưỡng, nhưng năm nay, cũng chỉ vì có Trương Dịch mà chúng ta không những không cần khép nép cầu xin họ. Ngược lại, họ lại cầu chúng ta! Cũng chỉ vì có Trương Dịch, chúng ta mới không thèm đi Bất Liệt Điên Quốc của bọn họ bồi dưỡng. Sao? Lúc Trương Dịch làm rạng danh cho chúng ta thì từng người đều nói Trương Dịch là ánh hào quang của Hiệp Hòa. Bây giờ muốn thăng chức cho Trương Dịch thì các người lại không muốn rồi? Sợ Trương Dịch chức cao hơn các người, đè đầu các người à? Hay là phòng của chính các người có..." "Khụ khụ!" Thấy Khang Ngạn Minh càng nói càng giận, Văn Khang cũng càng nghe càng bực, Kim Chính Luân vội vàng ngăn ông lại. Hai người này đều là người thẳng tính, hắn thật sự sợ Khang Ngạn Minh lại nói tiếp thì hai người sẽ cãi nhau. Ngầm quan sát cục diện một vòng, Kim Chính Luân cũng xem như hiểu rõ. Những người khác cơ bản là giữ im lặng. Đều không nói gì, không muốn đắc tội bên nào. Mà Văn Khang và Khang Ngạn Minh thì ở hai thái cực. Nghĩ ngợi một chút, Kim Chính Luân mở miệng: "Hôm nay thông báo cho mọi người đến thương lượng cũng chỉ là muốn thông báo một chút, vậy đi, cũng đừng nói đồng ý hay không đồng ý nữa, bỏ phiếu trực tiếp luôn đi. Công lao của Trương Dịch, tôi tin mọi người đều đã thấy, vị trí trợ lý viện trưởng này rốt cuộc có được hay không thì cứ bỏ phiếu quyết định đi. Mỗi người trong số các ông hãy nhắn tin cho tôi, đồng ý hay không đồng ý thì cứ gửi trực tiếp cho tôi. Tôi thống kê xong rồi, dù kết quả thế nào, chuyện này coi như đã quyết định, sau này không bàn nữa." Kim Chính Luân có tiếng nói khá nặng ký với đám lão đầu này. Chủ nhiệm khoa ngoại liền hưởng ứng ngay: "Tốt, tốt, tốt, cứ vậy đi, đỡ có người phản đối, có người đồng ý, ồn ào nhức đầu." "Được, vậy thì bỏ phiếu." Thấy Kim Chính Luân đã cho bậc thang rồi thì những người khác cũng lập tức theo đó mà xuống. Lần này Văn Khang dù không muốn cũng phải bằng lòng thôi. Chỉ thấy ông không tình nguyện lấy điện thoại ra, lạch cạch một hồi lâu sau mới mặt mày ủ rũ gửi tin đi. Sau đó, Kim Chính Luân ngồi xuống ghế bắt đầu thống kê kết quả. Bất quá, kết quả này càng xem lại càng khiến hắn cảm thấy kinh ngạc! Không phải... Tình hình này là sao đây? Sao có thể như vậy được? ! Vẻ mặt Kim Chính Luân có chút đặc sắc, khi thì nhíu mày, khi thì nghiêm trọng, có lúc lại còn thấy hắn cười thầm? Đúng là khiến cho người khác không đoán ra được rốt cuộc kết quả là thế nào. Ở đây cộng thêm Kim Chính Luân tổng cộng là bảy lãnh đạo. Tổng cộng cũng chỉ có bảy phiếu! Sao mà vẻ mặt của Kim Chính Luân lại cứ như có đến bảy trăm phiếu mà nghiêm trọng vậy chứ. "Được, tôi công bố luôn." Thống kê xong xuôi, Kim Chính Luân đặt điện thoại xuống, nhìn tờ giấy ghi số lượng thì thầm: "Đầu tiên nói về phiếu chống, phiếu chống là... Không phiếu, phiếu tán thành là bảy phiếu!" "Vậy nên lần này liên quan đến việc cất nhắc Trương Dịch lên chức trợ lý viện trưởng cứ như vậy mà định."
Bạn cần đăng nhập để bình luận