Làm Thầy Thuốc Có Mô Phỏng Phòng Giải Phẫu

Chương 286: Điểu! Lập thể định hướng đồi thị bụng cạnh ngoài hạch tổn hại thuật ngươi đều sẽ?

Chương 286: "Điểu! Lập thể định hướng tổn thương hạch bụng ngoài đồi thị, ngươi cũng làm được?"
"Ngài đừng vội, một số bệnh rất khó chữa, thuốc men hiệu quả cũng tùy người, đừng lo lắng, ta xem cho các ngài xem thử đã."
Trương Dịch an ủi người nhà một câu, rồi quay đầu nhìn bà lão trên xe lăn. Tay bà run rất dữ dội. Tay run làm nửa người phải cũng không yên.
"Hồ sơ bệnh án và kết quả kiểm tra đâu? Cho ta xem với, còn nữa, bà đang uống thuốc gì?"
Trương Dịch nhìn vị bác sĩ Lý trong phòng khám hỏi.
"Hồ sơ ở đây." Vị bác sĩ đưa xấp bệnh án trên bàn cho Trương Dịch rồi nói: "Thuốc đang dùng là đẹp nhiều ba, tây lâm, kim cương hoàn án, và ân hắn thẻ bằng, đều là thuốc chữa bệnh này."
Bác sĩ Lý cũng thấy bối rối. Đơn thuốc của mình toàn là thuốc trị nhiều ba chính xác, thuốc giảm chấn chống gan, kim cương hoàn án cũng có tác dụng với các triệu chứng ít vận động, tê cứng, run rẩy. Thuốc không có vấn đề mà. Nên ông cũng không hiểu tại sao bà cụ này uống thuốc lại không hiệu quả. Hôm trước nghe người ta nói Trương Dịch khám được cả bệnh Mạt Kim Sâm, nên bác sĩ Lý mới cố ý tìm Trương Dịch xem xét tình hình.
Lúc này, Trương Dịch chăm chú xem hồ sơ bệnh án và kết quả kiểm tra, kết hợp với danh mục thuốc kê đơn, thấy đơn thuốc của ông đúng là không có vấn đề gì. Đã không vấn đề, thì có lẽ vấn đề ở chính bà cụ này. Chỉ một số ít bệnh nhân Mạt Kim Sâm uống thuốc không có hiệu quả, tức là thuốc giảm chấn không tác dụng. Thuốc nhiều ba cũng không giúp bệnh nhân sản sinh thêm nhiều ba. Cho nên, với người bệnh không đáp ứng thuốc chỉ có thể phẫu thuật.
Trương Dịch đặt hồ sơ bệnh án xuống, kiểm tra lại một lần nữa trên người bà cụ. Quả thật khéo! Bà cụ này cũng bị rối loạn phóng điện thần kinh nguyên hạch vùng ngoài đồi thị! Khéo quá! Vừa vặn mình đã max điểm phẫu thuật định vị lập thể! Không biết... nhà người ta có chịu cho bà cụ làm phẫu thuật không nhỉ?
Sau khi kiểm tra xong, Trương Dịch ngẩng đầu lên nói: "Tôi xem kết quả và thuốc, đơn thuốc của bác sĩ Lý hoàn toàn không có vấn đề. Có lẽ do cơ địa bà cụ hấp thụ thuốc không tốt, hoặc thuốc không hiệu quả. Nên bà vẫn không khỏi run. Hơn nữa bà cụ còn không tự đi vệ sinh được, đúng không? Tức là tình trạng bà cụ ngày càng nặng."
Ba người nhà hốt hoảng: "Vậy giờ phải làm sao bác sĩ? Bệnh này về sau chẳng phải hoàn toàn không tự lo được à?" "Sao lại uống thuốc không hiệu quả? Ngày nào tôi cũng cho mẹ uống thuốc đúng giờ mà."
Người nhà kích động, Trương Dịch vội trấn an: "Mọi người đừng nóng, ngoài uống thuốc, bệnh này còn một cách nữa, là phẫu thuật."
Vừa nói dứt lời, mọi người đều đổ dồn mắt nhìn Trương Dịch. "Phẫu thuật?!" "Bệnh này còn chữa bằng phẫu thuật được hả?"
Người nhà khẳng định không biết bệnh này có thể phẫu thuật, vì phẫu thuật định vị lập thể thật sự có nhiều di chứng. Rất ít ca thành công ở trong nước. Nhất là phẫu thuật liên quan đến thần kinh não bộ. Cho dù có ca thành công, thì chỉ có ở các bệnh viện lớn, nổi tiếng cả nước. Hơn nữa thường phải có cả đội ngũ chuyên gia cùng nhau tham gia mới mong thành công. Ở một bệnh viện nhỏ như Thiên Hà này, mà đòi phẫu thuật định vị lập thể á? Nghĩ cũng đừng có mơ!
Trần Phương và bác sĩ Lý khoa thần kinh nội tại chỗ ngẩn người! Trần Phương: "Móa! Thằng nhóc, khi nào mày biết cả phẫu thuật Mạt Kim Sâm vậy?!"
Bác sĩ Lý: "Ý Trương trợ lý là anh ta làm được phẫu thuật định vị lập thể à?"
Vừa nghĩ xong, liền nghe Trương Dịch nói: "Tôi xem phim chụp, bà cụ bị tổn thương tế bào thần kinh ở vùng dưới đồi gần vân (striatum), gây ra phóng điện bất thường, nên tay mới run như vậy. Ban đầu uống thuốc thì có thể làm chậm bệnh, nhưng giờ không tác dụng nữa, vậy chúng ta phải xem xét phẫu thuật. Ca phẫu thuật này tên là phẫu thuật định vị lập thể tổn thương hạch bụng ngoài đồi thị trị bệnh Mạt Kim Sâm. Tức là dùng nhiều tầng tia X để tìm đúng vị trí phóng điện bất thường trong não của bà cụ, gọi là điểm đích, rồi dùng kỹ thuật y học hiện đại tìm đúng điểm này, dùng vi điện đốt điểm đích. Như vậy triệu chứng run của bà cụ sẽ đỡ nhiều, ít nhất là 5 năm."
Ba người nhà há hốc mồm. Bác sĩ nói gì mà khó hiểu quá! Bọn họ cũng lớn tuổi cả rồi, có học y đâu mà hiểu... Một ông chú tầm 50 mới lên tiếng: "Nói não này não nọ chi cho mệt bác sĩ, chú cứ nói mẹ tôi làm phẫu thuật hết bao nhiêu tiền là được."
"Được thôi, tôi nói thẳng nhé, riêng tiền kiểm tra thôi, tức là bộ máy xác định điểm đích ấy, cũng phải tầm năm sáu nghìn. Phẫu thuật lại rất khó, tính cả chi phí phẫu thuật và nằm viện, chắc tầm sáu vạn."
"Hả? Sáu vạn à?!" "Sáu vạn... Ôi, đắt vậy."
Mấy người nhà trong lòng giật mình, nhìn nhau không nói gì. Sáu vạn không phải là số tiền nhỏ đối với người có gia đình con cháu cả rồi.
Trương Dịch thấy vẻ mặt khó xử của người nhà liền nói: "Mấy bác cứ từ từ cân nhắc, không gấp đâu, khi nào quyết định thì bảo tôi nhé." Ông chú gật đầu lia lịa: "Ừ, ừ, chúng tôi... Ra ngoài bàn bạc rồi nói sau, các anh cứ làm việc đi."
Nói xong, ba người liền đẩy bà cụ ra ngoài bàn bạc. Trong phòng khám, người nhà vừa đi thì Trần Phương đã không đợi được mà hỏi: "Má nó! Trương Dịch, định vị lập thể mày cũng rành luôn hả?!"
Bác sĩ Lý thì tò mò: "Hình như bệnh viện mình chưa làm ca phẫu thuật định vị lập thể tổn thương hạch bụng ngoài đồi thị nào thì phải, cả chủ nhiệm khoa thần kinh ngoại chưa chắc làm được, mà bệnh viện mình còn không có cả khung định vị lập thể nữa mà?"
Trương Dịch bất đắc dĩ nhìn hai người rồi nói: "Không có khung định vị lập thể? Mua chẳng được, lo gì chứ? Chủ nhiệm khoa thần kinh ngoại không làm được? Ta làm được mà!"
"Tê!" "Tê!" Bác sĩ Lý giơ ngón tay cái lên: "Trương Dịch, anh vẫn là số một!"
"Nhưng mà Trương Dịch, phẫu thuật này rủi ro cao lắm, nhiều biến chứng." Trần Phương có chút lo lắng. Phẫu thuật này liên quan đến vùng sâu trong não. Không cẩn thận thì rất dễ thất bại. Dù Trần Phương chưa làm loại phẫu thuật này, nhưng ông cũng xem nhiều tài liệu và luận văn, thấy độ khó của nó rất cao. Đòi hỏi thiết bị xạ tuyến phải xịn, tốt nhất là chính xác 99.9% để tìm được điểm đích, nếu không sẽ không chính xác. Mà không chính xác, đụng trúng các mô não khác thì phẫu thuật sẽ thành công cốc ngay.
Trương Dịch vẫn rất bình thản: "Thầy Trần, tay nghề của ta thầy còn không tin sao?"
Trần Phương: "Ta..." Được thôi, anh trâu! Coi như ta chưa hỏi gì hết!
Bạn cần đăng nhập để bình luận