Làm Thầy Thuốc Có Mô Phỏng Phòng Giải Phẫu

Chương 712: Thầy thuốc tốt cùng thầy thuốc dở

Chương 712: Thầy thuốc giỏi và thầy thuốc dở
Nghe thấy giọng của Trương Dịch, Hầu Dũng đầu tiên là cứng đờ người một thoáng, sau đó mới xoay người hỏi: "Khóa gì? Ý gì?"
Trương Dịch cười lắc đầu: "Xem ra ngươi vẫn chưa hiểu rõ bên trên, vậy đi, những ai hôm nay thi viết không đạt sẽ có thể đến phòng thao tác ở dưới lầu xem họ kiểm tra thao tác trong vòng năm ngày sau."
"Ta đã nói trước rồi, giỏi cái gì thì kiểm tra cái đó, đối với bài kiểm tra thao tác ta không giới hạn. Dụng cụ thao tác mấy ngày nay mọi người có thể tự tìm ở phòng luyện tập, nếu không tìm thấy thì có thể tự ra chợ hoặc siêu thị mua."
"Đương nhiên, hôm đó ta cũng sẽ lại làm mẫu thao tác điểm tuyệt đối cho mọi người xem."
Lời này vừa thốt ra, hiện trường lại một trận xôn xao.
"Má ơi, Trương Dịch muốn làm mẫu thao tác á?!"
"Tuyệt quá, tôi chính là đợi ngày này đấy!"
"Nhưng câu trước của anh ấy là có ý gì? Chẳng lẽ người nào hôm nay thi viết không qua thì sau năm ngày vẫn còn cơ hội sao?"
Còn chưa kịp để mọi người nghĩ rõ ràng, Trương Dịch đã đứng lên chuẩn bị rời đi.
Trước khi đi, hắn lại xoay người nhìn mọi người trong phòng học và nói: "Bài học vừa rồi kỳ thật rất đơn giản, ta hy vọng tất cả các ngươi đều có thể hiểu rõ ý ta."
Nói xong, Trương Dịch liền đi.
Chỉ để lại ba mươi hai người đang mông lung và không hiểu trong phòng học.
"Không phải... Trương Dịch rốt cuộc là ý gì vậy? Làm trò bí ẩn à?"
"Này này này, sau năm ngày chúng ta vẫn có thể đến xem thao tác, có phải là còn có cơ hội thật không vậy?"
"Cái này thì tôi cũng không rõ nhưng tôi thấy Hầu Dũng chắc chắn là hôm nay không ổn, hắn gọi thẳng mặt Trương Dịch như thế, kết quả lại bị vả mặt đau điếng, xem kìa, đến giờ vẫn còn ngơ ngác ra đấy."
Mọi người khẽ bàn luận.
Hầu Dũng đỏ mặt, rõ ràng nghe thấy những tiếng xì xào xung quanh, nhưng hắn lại không tiện phản bác.
Hắn thực sự là kinh ngạc, thực sự là không hiểu ra làm sao.
Trời!
Đề khó như thế, còn là ngoại ngữ nữa!
Một sinh viên chưa tốt nghiệp có thể hiểu được ngoại ngữ thì thôi đi, coi như là hắn từng học chuyên về ngành đó.
Nhưng tại sao vừa ra tay là trả lời đúng hết vậy?
Hắn có phải là người không vậy!?
Tất cả đáp án đều giống hệt đáp án tiêu chuẩn!
Thật là... đúng là quá mạnh!
Nghĩ vậy, sự bất mãn trong lòng Hầu Dũng dần dần phai nhạt.
Nhưng mà, vừa rồi hắn đã nói gì?
Cái gì có hiểu hay không?
Ta cần phải hiểu cái gì?!
Kiểm tra điểm tuyệt đối chính là cho mọi người lên lớp sao?
Cái khóa gì bên trên?
Chẳng lẽ là cái khóa tỏ vẻ nguy hiểm?
Hừ~!
Trong phòng học, Lý Minh Lượng vẫn luôn im lặng quan sát tình hình bỗng nhiên mở miệng: "Tôi hiểu ý của Trương Dịch."
Lý Minh Lượng có lý lịch vô cùng đẹp, lại làm người rất thận trọng, thực lực cũng rất mạnh.
Vì thế hắn vừa lên tiếng, mọi người liền tự giác im lặng để nghe hắn nói.
Ngay cả Hầu Dũng cũng bất giác vểnh tai lên.
"Ý anh ấy là muốn nói cho chúng ta biết, trình độ cao hay thấp không có nghĩa là tất cả, trình độ cao không nhất định có thể trở thành thầy thuốc giỏi, tương tự trình độ thấp cũng không hẳn không thể trở thành thầy thuốc giỏi.
Cũng giống như học sinh trong lớp học vậy.
Thành tích tốt nhất định là học sinh giỏi sao? Thành tích kém nhất định là học sinh hư sao?
Định nghĩa tốt và xấu không nên phiến diện như vậy, không nên chỉ dựa vào trình độ để đánh giá.
Vì thế, dù mọi người có trình độ như thế nào, có bối cảnh ra sao, chỉ cần kiến thức nền tảng của bản thân đủ vững chắc, bất kể đối phương ra đề kiểu gì đều có thể hoàn thành rất tốt."
Mọi người suy ngẫm lời này một hồi rồi mới bừng tỉnh đại ngộ, khẽ gật đầu!
"À ~ cậu nói rất đúng. Trương Dịch trình độ chỉ là đại học, ở đây chúng ta không ai là đại học cả, đều là tiến sĩ cả đúng không? Chúng ta đều hơn hắn, vậy mà sao không một ai lợi hại bằng hắn?"
"Cậu đừng có nói nữa, vừa nhắc đến thì tôi lại càng hổ thẹn, tôi học 8 năm ra được bằng thạc sĩ đấy, kết quả thì sao? Thi được 95 điểm mà đến cả kiểm tra thao tác cũng không qua được! Ai, lần này đến Hiệp Hòa thật sự là cho tôi nhận rõ cái gì gọi là người giỏi còn có người giỏi hơn, núi cao còn có núi cao hơn."
"Đừng nói thế, cậu cũng rất ưu tú, chỉ là Trương Dịch ưu tú hơn chúng ta mà thôi."
"Tổng kết lại thì là, con người ta vẫn là nên khiêm tốn một chút thì hơn, bởi vì nhất định sẽ có người ưu tú hơn bạn."
"Tôi thật sự không hiểu ông trời đã mở cho Trương Dịch cả cửa trước lẫn cửa sổ thế nào vậy? Anh ta vừa đẹp trai, thực lực lại mạnh! Trên người chẳng có một khuyết điểm nào à?!?"
"Cậu hiểu cái gì, cái này gọi là trời ban cho cơm ăn."
"Được rồi được rồi, không nói với các cậu nữa, kéo nhau đi luyện thao tác thôi, nói không chừng sau năm ngày, những ai thi viết không qua chúng ta, biết đâu thao tác giỏi thì còn có cơ hội đấy? Đã đến rồi thì phải cố gắng hết sức thôi!"
"Ừ! Cậu nói đúng! Mặc kệ sau năm ngày Trương Dịch có cho chúng ta thêm cơ hội hay không, nhưng đã đến rồi thì không thể để lại hối tiếc! Phải làm sao biểu diễn ra hết những gì mình biết!"
Mọi người trao đổi một lúc lâu mới lục tục rời phòng học.
Mấy phút sau, trong phòng học lớn chỉ còn lại lác đác vài người.
Lúc rời đi, Trương Tân liếc nhìn Hầu Dũng vẫn còn đang đứng đó, vốn định hảo tâm nhắc nhở hắn, nhưng nghĩ nghĩ lại thôi.
Với tính cách này, cậu ta có nhắc nhở cũng vô dụng.
Chỉ có chính bản thân cậu ta nghĩ thông thì mới thật sự hiểu rõ được.
Rất nhanh, trong phòng học chỉ còn lại một mình Hầu Dũng.
Hắn ngẩng đầu nhìn xung quanh, xác định không có ai mới ủ rũ ngồi trở lại ghế.
Mẹ nó!
Thật sự là mất mặt ném đi đâu cho hết!
Hắn cũng không ngờ Trương Dịch lại trâu bò đến vậy!
Đề thi khó cỡ đề thi quốc gia của Bất liệt điên mà vẫn có thể được điểm tuyệt đối!?!
Nghĩ vậy, hắn lấy điện thoại di động ra gửi tin nhắn cho người bạn đang ở bên kia bờ đại dương…
Về phía Trương Dịch, vừa trở về đến khoa cấp cứu, Khang Ngạn Minh liền mở một cuộc họp toàn khoa.
Lần này họp cũng thật hiếm thấy, lại còn gọi cả bác sĩ tổ 2 đến nữa.
Hai vị chủ nhiệm đứng ở đầu bàn họp, hiếm khi hai người không căng thẳng mà lại hòa khí lạ thường.
"Hôm nay tôi sẽ nói ngắn gọn hai chuyện." Khang Ngạn Minh nghiêm mặt lên tiếng: "Thứ nhất, chính là chuyện Trương Dịch mấy ngày nữa có thể sẽ có mấy người đồ đệ cùng đến khoa cấp cứu thực tập, bọn họ đều là những thầy thuốc ưu tú đến từ các bệnh viện khác, đến lúc đó mọi người hãy giúp đỡ nhau. Vấn đề sắp xếp ca làm việc thì đến lúc đó căn cứ vào số người, đồ đệ của Trương Dịch sẽ đi theo Trương Dịch làm việc trước, về chuyện mổ xẻ thì Trương Dịch tự chọn người rồi sắp xếp."
"Vâng."
"Chuyện thứ hai, chắc mọi người mấy ngày nay cũng đã nghe nói bác sĩ Bất liệt điên muốn đến Hoa Quốc để giao lưu y học đơn giản, các bác sĩ của họ có thể sẽ ở lại Hiệp Hòa vài tháng. Sau này, bệnh viện chúng ta và cả các bệnh viện khác cũng sẽ cử người theo bọn họ đến Bất liệt điên trong vài tháng. Hiện tại thì tôi vẫn chưa quyết định danh sách, ai có nguyện vọng muốn ra nước ngoài học tập thì có thể tự đến chỗ tôi đăng ký. Cũng đừng suy nghĩ quá nhiều, đây là chuyện tốt, là hoạt động thúc đẩy giao lưu hữu nghị giữa hai nước. Tôi mong là khi bọn họ đến, mọi người đều phải cho tôi thấy tinh thần hăng hái, đừng để người ta thấy bác sĩ Hoa Quốc chúng ta lúc nào cũng ủ rũ uể oải. Chúng ta không cần quá nịnh bợ, nhưng cũng không thể quá hà khắc, hống hách. Cần phải khiêm tốn và không tự ti để đón người đến, tiễn người đi, rõ chưa?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận