Làm Thầy Thuốc Có Mô Phỏng Phòng Giải Phẫu

Chương 637: Mời Trương Dịch gia nhập Công Khoa viện!

"Trương Dịch đến rồi? Ngồi đi."
"Kim viện trưởng, ngài tìm ta có việc gì...?"
Trương Dịch vừa ngồi xuống vừa hỏi.
Kim Chính Luân đứng dậy, lần lượt giới thiệu từng người:
"Vị này là viện sĩ Viện Công Nghệ, Lương Kinh giáo sư."
"Vị này cũng là viện sĩ Viện Công Nghệ, Hà Chiếu Xạ giáo sư."
"Hai vị lão sư, đây là Trương Dịch của bệnh viện chúng ta."
Sau khi giới thiệu xong, hai vị giáo sư đối diện mỉm cười nhìn Trương Dịch.
"Chào các vị, tôi là Trương Dịch."
Trương Dịch là đàn em, cúi người chào hỏi trước.
Không đợi Kim Chính Luân mở lời, Lương Kinh giáo sư đã vội hỏi trước:
"Hôm nay chúng tôi đến là vì bài luận văn của cậu."
Trương Dịch trong lòng hơi kinh ngạc.
Nếu nhớ không lầm, luận văn mới được công bố vào buổi sáng!
Hiện tại đã là 12 giờ 54 phút trưa!
Bọn họ vừa thấy luận văn buổi sáng đã vội tìm đến mình rồi sao??
Kim Chính Luân cười giải thích:
"Lương giáo sư và Hà giáo sư xem luận văn của cậu, nên muốn gặp mặt cậu."
"Trước đây, những chiến tích vang dội của cậu hai vị giáo sư cũng đã nghe qua, nhưng chỉ nghĩ cậu là người giỏi về lâm sàng, không ngờ cậu còn có nghiên cứu trong khoa học."
"Nên hôm nay họ tới muốn hỏi cậu..."
"Khoan đã Kim viện trưởng." Lương giáo sư cắt lời Kim Chính Luân, cười nói: "Để tôi nói thì hơn."
Sau đó, ông hướng mắt nhìn Trương Dịch, chân thành giải thích:
"Trương Dịch, xin thứ lỗi cho chúng tôi mạo muội. Lần này chúng tôi đến chính là vì bài luận văn của cậu. Bởi vì chúng tôi nhận thấy, cậu không chỉ có thiên phú lớn ở bệnh viện, mà còn có khả năng hoạt động trong lĩnh vực nghiên cứu khoa học. Không biết cậu có muốn gia nhập Viện Công Nghệ của chúng tôi không?"
"Cậu cứ yên tâm, khi làm việc ở Viện Công Nghệ cậu có thể rảnh lúc nào đến lúc đó, không vội, hơn nữa nếu cậu đến Viện Công Nghệ, cơ hội bình chọn viện sĩ sau này cũng lớn hơn một chút."
"Tìm tôi đến Viện Công Nghệ? Để làm nghiên cứu và thí nghiệm sao?"
Nghe một hồi, Trương Dịch đã hiểu rõ.
Đào hắn đi làm thí nghiệm sao?
Cái này thì...
Không phải là Trương Dịch không muốn đi, là hiện tại hắn vẫn chưa thể.
Hệ thống chỉ tập trung vào phẫu thuật, còn một không gian khác chỉ để thí nghiệm dụng cụ y tế.
Thỉnh thoảng rảnh hắn sẽ vào đó nghiên cứu chỉ khâu và kim tiêm.
Nhưng những nghiên cứu học thuật cao cấp hơn thì Trương Dịch chưa từng tiếp xúc.
Nếu bây giờ thật sự chuyển trọng tâm sang thí nghiệm thì lâm sàng thì sao?
Không phải là nói sẽ không có một ngày như thế.
Trương Dịch muốn trở thành người toàn năng, có lẽ tương lai sẽ phải đảm đương cả hai bên.
Nhưng bây giờ, Trương Dịch vẫn muốn làm tốt một bên, sau đó mới cân nhắc đến Viện Công Nghệ.
"Hai vị giáo sư, xin cảm ơn sự đánh giá cao của hai vị, nhưng trước mắt tôi vẫn quyết định chuyên tâm vào lâm sàng. Tương lai có lẽ sẽ có cơ hội hợp tác với hai vị, nhưng ngày đó chắc chắn là khi tôi đã đạt được năng lực hàng đầu trong việc chữa bệnh, phẫu thuật và chẩn đoán bệnh. Khi đó, tôi mới chuyển sang chuyên môn khác. Nên rất xin lỗi và cảm ơn hai vị, nhưng... Hôm nay có lẽ phải để các vị về tay không."
Trương Dịch trả lời rất trực tiếp, nhưng cũng rất thành thật.
Hiện tại thì không, không có nghĩa là sau này cũng không.
Muốn trở thành bác sĩ toàn năng thì lâm sàng và nghiên cứu khoa học đều phải tham gia.
Thấy Trương Dịch từ chối, nhưng giọng điệu chân thành tha thiết, hai vị giáo sư cũng không làm khó dễ.
"Trương Dịch, có câu nói này của cậu thì chúng tôi an tâm rồi. Thật ra khi đến đây chúng tôi cũng không kỳ vọng quá nhiều, nghĩ cậu còn trẻ có lẽ muốn ở lại lâm sàng mấy năm. Ha ha, không ngờ bị chúng tôi đoán trúng thật. Nhưng cậu cứ yên tâm, lúc nào thấy thời cơ phù hợp thì cứ liên hệ với chúng tôi."
Vừa nói, Lương Kinh vừa đưa cho Trương Dịch một tấm danh thiếp.
"Vâng, nhất định cảm ơn Lương giáo sư."
Mọi người trò chuyện một lúc, thấy mục đích chuyến đi này cuối cùng cũng thất bại, hai vị giáo sư không bao lâu cũng rời khỏi Bệnh viện Hiệp Hòa.
Trong phòng làm việc chỉ còn lại Trương Dịch và Kim Chính Luân.
Lúc này, Kim Chính Luân thấy hai vị giáo sư đã đi khuất thì không nhịn được cười ha hả.
Trương Dịch bị tiếng cười đó làm giật mình:
"Không phải... Viện trưởng, sao vậy?"
"Ha ha ha! Cậu không hiểu à Trương Dịch, ta nở mày nở mặt nha ~! Ha ha ha ~"
Trương Dịch nghe, lập tức dở khóc dở cười.
"Ha ha ha, Trương Dịch à, Hiệp Hòa chúng ta có cậu đúng là nở mày nở mặt đó! Ha ha ha ~ sau này nếu cậu thật sự qua Viện Công Nghệ, ha ha, thì cậu sẽ là viện sĩ trẻ tuổi nhất của bệnh viện chúng ta!"
Bệnh viện Hiệp Hòa là bệnh viện tốt nhất cả nước, giống như Kim Chính Luân và mấy trưởng khoa nội đều là viện sĩ.
Muốn được đánh giá là viện sĩ, thì quả thực là không thua kém gì việc giành được công lao hạng nhất trên chiến trường!
Nếu như...Nếu như Trương Dịch thật sự trở thành viện sĩ trẻ tuổi nhất??
Ha ha ha!
Chỉ cần nghĩ thôi Kim Chính Luân cũng thấy mặt mình đang phát sáng ~!
Hiệp Hòa bọn họ đúng là nhân tài lớp lớp!
Chỉ là đáng tiếc, một tiểu tử vừa đẹp trai vừa có tài như thế mà sao vẫn chưa yêu đương!
Đột nhiên, Kim Chính Luân mắt sáng lên, quay sang hỏi Trương Dịch:
"Trương Dịch, cậu... Ở bệnh viện chúng ta có để ý cô gái nào không?"
Trương Dịch vừa nghe, cảnh giác nhìn Kim Chính Luân:
"Sao vậy viện trưởng? Chẳng lẽ... Ngài lại để ý cô gái nào sao?"
"Ha ha, không không không, ta chỉ hỏi một chút thôi, ta đây bình thường không quan tâm đến cuộc sống cá nhân của nhân viên. Nhưng mà ~ hắc hắc, ta nói cho cậu biết, ta có một đứa cháu gái, hiện tại nó đang..."
"Ai? Uy? Ai ai ai! Được được, tôi đến ngay đây ạ."
Kim Chính Luân còn chưa nói hết câu, đã thấy Trương Dịch không cần nghĩ ngợi lấy điện thoại ra, sau đó một đường 'uy uy uy' chạy trốn như bay.
Kim Chính Luân nhíu mày, quát về phía cổng:
"Thằng nhóc thối! Cậu cầm ngược điện thoại mà cũng nghe điện thoại được à? Hừ!"
"Cháu gái ta cũng rất tốt đó chứ?"
"Nếu không phải con gái ta đã kết hôn rồi thì ta đã muốn đào Trương Dịch về nhà mình rồi!"
Khoa Cấp Cứu.
Trương Dịch nhanh chóng chạy trở lại.
Vừa rồi hắn nghe là biết ngay viện trưởng Kim định giới thiệu bạn gái cho hắn.
Nào là cháu gái, thân thích, em họ...
Haizz, trong bệnh viện cũng không biết bao nhiêu người nói với hắn như thế rồi.
Vấn đề là hắn không có hứng thú.
Hắn vẫn luôn tin chắc rằng, duyên phận là tự mình tìm thấy chứ không phải nhờ mai mối.
Sau khi trở về, Trương Dịch liền tiếp tục chuyên tâm làm việc.
Đột nhiên, Trương Thịnh Vĩ đến vỗ vai Trương Dịch, vẻ mặt muốn nói lại thôi.
Trương Dịch nhìn hắn, hỏi:
"Sao vậy? Cậu cũng muốn giới thiệu cho tôi hả?"
Trương Thịnh Vĩ ngơ ngác:
"Hả? Giới thiệu cái gì?"
"Không có không có không, không có gì, tìm tôi có việc gì à, nói đi."
Trương Dịch vội vàng đổi chủ đề.
Lúc này Trương Thịnh Vĩ mới ngượng ngùng nói ra mục đích:
"Hắc hắc, Trương Dịch, cái kia... Ngày kia tôi có chút việc, cậu có thể giúp tôi trực ca đêm ngày mai không?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận